Sau Khi Xuyên Thành Nữ Phụ Trong Tiểu Thuyết Đam Mỹ

Chương 12: Người như em là xứng đáng để anh yêu

Chương 12: Người như em là xứng đáng để anh yêu

Ở nửa sau của cuốn tiểu thuyết, Nguyễn Thanh Du nhìn có vẻ như đã yêu Lục Miện.

Nhưng tôi lại cảm thấy anh đã bị bệnh.

Hội chứng Stockholm.

Khi nạn nhân phải đối mặt với mối đe dọa cực đoan, sẽ nảy sinh cảm xúc đồng cảm với thủ phạm.

Lục Miện đã nhốt anh dưới tầng hầm, hành hạ cơ thể và không ngừng hạ thấp nhân cách của anh.

Trong hoàn cảnh đó, Nguyễn Thanh Du đã nhiều lần gặp nguy kịch, cận kề cái chết.

Và khi Lục Miện sắp mất anh ấy, hắn mới hoàn toàn tỉnh ngộ.

Bắt đầu đối xử tốt với anh.

Kiểu bù đắp sau những tổn thương đó, thật ghê tởm và rẻ tiền.

Thương tổn đã tạo thành rồi, dù có bù đắp bao nhiêu cũng chỉ là giấu đầu lòi đuôi cho hành vi bạo hành trước đó.

Tình cảm lúc đó cũng đã trở nên méo mó.

….

Nguyễn Thanh Du ngoan ngoãn gật đầu.

Tôi rất hài lòng trước sự nghe lời của anh ấy, nhưng khi nghe thấy lời anh nói, tôi lại sững sờ tại chỗ.

Anh hỏi tôi: "Người giống như A Diên là xứng đáng để anh yêu, đúng không?"

Đôi mắt anh trong veo, dưới ánh đèn, được bao phủ bởi những ánh sao nhỏ li ti.

Ánh mắt chàng trai rất nghiêm túc, không phải đùa giỡn.

Tôi nghĩ anh ấy bị bệnh rồi.

Tôi không làm gì đặc biệt cho anh, những việc tôi làm người khác cũng có thể làm được.

Tôi cũng không nghĩ trên người mình có điểm gì đáng để anh yêu.

Chữ "yêu" này quá nặng nề.

Tôi không gánh nổi.

Tôi lắc đầu với anh: "Chẳng phải em cũng đã làm tổn thương anh đó sao? Bây giờ anh chỉ đang ỷ lại vào em thôi. Sau này anh sẽ gặp được một người mà anh thực sự muốn yêu từ tận đáy lòng."

Tôi là người xuyên vào sách, trở thành Lâm Diên, nhưng vẫn không thể thay đổi sự thật rằng Lâm Diên đã từng làm tổn thương anh.

Anh ấy không nên yêu tôi.

Chỉ vì tôi bầu bạn và giúp đỡ đã khiến anh sinh ra tâm lý ỷ lại, làm anh lầm tưởng đó là tình yêu.

Nguyễn Thanh Du không nói gì, chỉ cụp mắt xuống để che giấu cảm xúc.

Trong khoảng thời gian này, anh đã cao hơn một ít, cũng cường tráng hơn.

Tôi phải nhón chân lên mới chạm tới vai anh ấy.

"Được rồi, anh đừng nghĩ nhiều quá, hãy bảo vệ tốt bản thân, họa sĩ lớn à, em không làm ăn thua lỗ đâu."

Anh nhẹ nhàng đáp lại: "Ừm, anh biết rồi."

Đối diện với diễn biến không thể thay đổi của cốt truyện, tôi vẫn còn hy vọng.

Cho dù anh ấy nhất định sẽ phải đối mặt với Lục Miện, tôi hy vọng anh ấy có can đảm và năng lực phản kháng.

Không giống như trong cốt truyện gốc, yêu một người làm tổn thương mình.