Dựa theo mô tả của mẹ con Thảo Nhi thì vị trí hiện tại của Diệp Chu hẳn là cách bìa rừng ba đến năm ngày đi bộ.
Trong rừng cây không có đường đi, toàn bộ đều dựa vào dấu vết do dã thú dẫm đạp mà thành. Trước kia khi trong rừng còn các loại thú rừng cùng rau dại thì mọi người đều lũ lượt kéo vào rừng, về sau lúc không còn gì bọn họ cũng không thèm vào nữa.
Dù sao cả vỏ cây cũng đều bị lột sạch một cách nhanh chóng, rừng cây đã không thể cung cấp được gì cho con người nữa.
Cho dù có đi sâu hơn vào trong, chưa kể có thể sống sót được từ miệng dã thú hay không thì ngay cả việc tìm ra phương hướng cũng đã là một vấn đề rồi.
Huống chi thể lực của nhóm người chạy nạn cũng không thể giúp bọn họ tiếp tục đi như vậy.
Phương pháp tát ao bắt cá này tuy có tác động rất lớn đến hệ sinh thái của rừng cây, nhưng nó cũng mang lại một vài điểm tốt: chính là dù vào rừng không cầm theo vũ khí cũng sẽ không gặp phải những tình huống nguy hiểm đến tính mạng từ dã thú.
Điều này cũng mang lại cho Diệp Chu một tầng bảo vệ.
Nếu không có mẹ con Thảo Nhi dẫn đường, Diệp Chu cũng không biết phải đi theo hướng nào để rời khỏi khu rừng.
Dù có la bàn nhưng cậu lại không biết lối ra rốt cuộc là ở hướng đông, tây, nam hay bắc.
La bàn ở đây chỉ có một tác dụng duy nhất, đó là giúp cậu không phải đi vòng vòng tại một chỗ.
Nếu Diệp Chu muốn ra ngoài thì cũng chỉ có thể dùng phương pháp ngu xuẩn nhất, đó là đi một mạch đến cuối đường, nếu thật sự không còn đường thì lại vòng trở về rồi đổi đường khác mà đi tiếp, này không chỉ nguy hiểm mà còn vô cùng tốn thời gian.
Nỗi rầu bây giờ của cậu chính là làm thế nào để tuyển dụng được người. Chờ sau khi tuyển được người rồi thì cậu lại bắt đầu rầu về việc kiếm được khách.
Mặc dù siêu thị ở vùng núi sâu rừng già vẫn khá an toàn, nhưng núi sâu rừng già lại có một nhược điểm, đó là hẻo lánh không nhiều người qua lại.
Những người vào núi lúc này hoặc là đang tìm chỗ chờ chết giống như hai mẹ con Thảo Nhi, hoặc là vốn chỉ muốn thử xem ngoài bìa rừng có gì ăn không, kết quả lại đi lạc vào.
Phải mất bốn ngày, cơ thể của mẹ con Thảo Nhi mới khỏe lại. Họ giống như ngọn cỏ dại vậy, cho dù có rơi vào tình thế tuyệt vọng không có một giọt mưa nào rơi xuống, họ vẫn dùng phần rễ cây yếu ớt bám chặt vào mặt đất. Chỉ cần cho họ một giọt nước hay một tia nắng là họ sẽ có thể bung tỏa sức sống thêm lần nữa.
Dù sao Diệp Chu cũng tự cảm thấy bản thân không bằng, vô cùng ngưỡng mộ họ.
Là một người hiện đại, cậu được hưởng thụ những lợi ích của nền công nghiệp hiện đại, nhưng những điều đó có liên quan gì với cậu?
Cậu chưa từng chế tạo ra một chiếc ốc vít hay lắp ráp được một chiếc máy móc nào. Chỉ là do cậu may mắn, nên mới được sinh ra ở thời hiện đại và được hưởng những lợi ích do các bậc vĩ nhân của tổ tiên mang đến.
Cậu cũng hoàn toàn không hold nổi cảm giác bản thân là nhất, những người còn lại đều thấp kém gì gì đó. Nếu cậu là một trong số những người dân chạy nạn, nói không chừng nhóm người đầu tiên chết đã có mặt cậu rồi.
Hai mẹ con Thảo Nhi không thấy an tâm khi ngồi đợi trong siêu thị. Họ luôn cảm thấy nếu mình không làm việc gì thì tương lai chắc chắn sẽ bị đuổi ra ngoài, thế nên họ liền nghĩ hết mọi cách để tìm việc làm, mỗi ngày đều lau sàn và lau tủ. Một cái siêu thị lớn như vậy mà họ thật sự có thể lau chùi cẩn thận mỗi ngày.