Siêu Thị Đa Vũ Trụ

Chương 4-2:

Hôm sau siêu thị gần như không còn dơ nữa, nhưng họ vẫn cứ tiếp tục quét dọn.

Diệp Chu cản không được, hơn nữa cậu cảm thấy như vậy cũng tốt, có việc làm thì sẽ có lòng trung thành, sẽ không suy nghĩ vớ vẩn.

“Nương, cái này, cây lau nhà này dùng tốt thật á." Kể từ khi bước vào siêu thị, đôi mắt của Thảo Nhi vẫn luôn sáng lấp lánh, nàng nhìn thứ gì cũng đều cảm thấy mới lạ và thốt ra những lời cảm thán. Ngày đầu tiên đến đây, vừa nhìn thấy sàn nhà nàng đã lập tức kêu lên đầy kinh ngạc.

“Tiên nhân lão gia có thủ đoạn của thần tiên, mấy thứ này không tính là gì cả.” Mẫu thân Thảo Nhi “kiến thức rộng rãi” đã từng nghe người xưa kể qua, bà chỉ vào ngọn đèn rồi nói: “Đó là đèn tiên, thứ châm vào nó là tiên khí, cho nên mới không có lửa hay khói."

Mẫu thân Thảo Nhi lại khẽ nói: "Chúng ta phải cẩn thận. Tai mắt của tiên nhân lão gia rất tinh tường, cái gì cũng biết, chúng ta phải thành tâm!"

Bây giờ mẫu thân Thảo Nhi không còn xem Diệp Chu như người thường nữa, mà là xem cậu như tượng đá trong miếu thờ, phải tràn ngập kính sợ mà cung phụng cậu.

Diệp Chu tình cờ đi ngang qua: "..."

Quả nhiên, cậu đã trở thành “Tiên nhân lão gia".

Hai chữ “lão gia” này có uy lực hơn tiên nhân nhiều, Diệp Chu bị nói đến ngượng chín cả người.

Vì thế cậu giả vờ như không nghe thấy, lặng lẽ đi sát tường.

"Không biết tối nay có thịt ăn không." Thảo Nhi nuốt nước miếng.

Mấy món bây giờ nàng ăn không phải bột mì trắng thì là gạo. Những chiếc bánh hấp lớn bằng bột mì trắng không hề bị ngả màu, còn trắng hơn loại phấn phủ mặt mà các đào hát thường sử dụng.

Thịt thì cũng có, nếu không phải hiện tại tiên nhân không cho họ ăn quá nhiều thịt mỡ thì Thảo Nhi có thể một ngày ăn ba bữa lớn toàn thịt mỡ.

Nhưng hầu như bữa nào cũng đều có đồ ăn mặn và nước luộc để húp.

“Nhỏ giọng một chút!” Mẫu thân Thảo Nhi nhăn mặt nói: “Nếu để tiên nhân lão gia cho rằng hai chúng ta tham ăn thì không tốt.”

Thảo Nhi vội vàng gật đầu, sau khi không cần lo về vấn đề ăn uống, nàng nói nhiều hơn, lá gan cũng lớn hơn trước.

Họ không chỉ được ăn no uống tốt, mà còn có ba bộ quần áo để tắm rửa, hơn nữa còn không cần phải giặt bằng tay!

Lần đầu tiên giặt đồ, Diệp Chu đã chỉ cho họ cách bấm nút.

May là máy giặt được sử dụng trong cửa hàng cũng không phải loại sản phẩm công nghệ cao kiểu mới, chỉ có một vài nút bấm để giặt, vắt và sấy khô. Vốn tính dùng để giặt những thứ nhỏ như khăn tắm,... nhưng dùng để giặt quần áo thì vẫn được.

“Tất cả những thứ ở đây đều là do chính tay tiên nhân tạo ra, tiên nhân chỉ cần thổi ra một hơi tiên khí, chuyện gì cũng có thể!" Mẫu thân Thảo Nhi nói một cách đầy chắc chắn.

Giặt quần áo cũng không phải là một công việc dễ dàng, cần phải đập hoặc chà xát chúng. Mấy món đồ nhỏ thì còn đỡ, nhưng mấy món lớn thì dù có giặt một tiếng cũng chưa chắc sạch nổi, sau đó còn phải vắt khô. Nếu trong nhà tích nhiều quần áo bẩn thì việc giặt quần áo cũng có thể lấy đi nửa cái mạng của họ.

Giờ thì tốt rồi, không cần phải giặt bằng tay nữa, quần áo chỉ cần ném vào đó, lấy ra vắt khô rồi phủ lên kệ, nửa ngày là khô ngay.

Mặc dù quần áo tiên nhân đưa cho họ vừa nhẹ lại mỏng, giặt bằng tay cũng không mất nhiều công sức, nhưng nếu đã vậy thì họ đi lau sàn thêm hai lần hoặc chất đầy đồ lên kệ hàng còn hơn.

Bởi vì quần áo chỉ có bản thân họ mặc, bẩn thì cứ bẩn thôi, nhưng lau chùi kệ hàng là đang làm việc cho tiên nhân, cho nên họ không thể lãng phí một giây phút nào.

“Nếu không phải tiên nhân lão gia nói bên ngoài trời tối không được làm việc thì con có thể lau thêm vài lần nữa.” Thậm chí Thảo Nhi còn cảm thấy có chút tiếc.