Thảo Nhi tiếp lời: "Xung quanh đây có rất nhiều người, hầu hết toàn là những người già yếu, bệnh tật hoặc tàn phế không thể đi lại, nhưng họ lại không dám đi vào đây vì sợ côn trùng lớn!"
Diệp Chu: "..."
Tôi nghĩ họ không vào là vì biết nơi này đã bị lột sạch, còn không bằng ngồi canh ở bên đường xem có ai đi ngang qua để xin hoặc cướp đồ ăn.
Thatk Nhi cẩn thận nhìn trộm Diệp Chu, chỉ liếc nhìn một cái rồi nhanh chóng cúi đầu.
Nàng chưa từng gặp được chàng trai nào như vậy, nàng chưa từng đọc sách, nhưng nàng bằng lòng dùng tất cả những từ ngữ đẹp mà mình biết để miêu tả về ngài ấy.
Ngài ấy có một đôi mắt còn đẹp hơn cả bầu trời đêm, khiến người khác phải lập tức nhìn đi chỗ khác, nếu không sẽ bị hãm sâu vào đôi mắt đó.
Lông mày của ngài ấy, đôi môi của ngài ấy, cánh tay và những ngón tay để lộ ra ngoài của ngài ấy đều rất đẹp.
Như một người được tạc từ ngọc vậy.
Thảo Nhi nhìn bàn tay của mình.
Vừa ngắn lại vừa thô, làn da giống như miếng đất khô cằn, hốc mắt nàng thoáng ửng đỏ, sau đó giấu hai tay ra sau lưng.
Kế đó nàng lại nghĩ về cái đầu của mình.
Tay có thể giấu được, nhưng đầu thì lại không thể.
Nàng co rúm người lại, từ lúc cha sinh mẹ đẻ đến nay, chưa bao giờ nàng cảm thấy mình xấu xí đến thế.
Diệp Chu không biết Thảo Nhi đang nghĩ gì, thậm chí cậu còn không để ý tới cô ấy.
Cậu suy nghĩ hai giây rồi nói: “Chỗ này của tôi còn cần thêm vài người, hai ngày nữa hai người có thể đi một chuyến với tôi được không?"
Một mình cậu ra ngoài thì không ổn cho lắm. Cậu thật sự không giống những người chạy nạn, họ người nào ngưởi nấy đều gầy như bộ xương khô, làn da vừa ngăm đen lại vừa bị nứt nẻ. Cơ thể cậu thì lại cường tráng, màu da nếu là ở hiện đại thì cũng không tính là trắng, nhưng nếu so với những người chạy nạn thì đúng là trắng đến phát sáng.
Dù thế nào đi nữa thì cậu cũng không thể kéo người đến mà không bị ai chú ý được.
Thậm chí có khả năng cậu vừa ra ngoài là sẽ bị cướp ngay.
Tuy toàn là những người già yếu bệnh tật, nhưng cậu chỉ có một mình, ba đánh một không chột cũng què.
Đặc biệt cậu còn rất tự mình hiểu lấy mình, biết bản thân không phải là người có lòng dạ sắt đá.
Cậu mà mềm lòng một cái thôi là có khi tự nguyện dâng nguyên cái siêu thị này ra ngoài cũng không chừng.
Mẹ Thảo Nhi lập tức nói: "Tiên nhân cứ việc dặn dò."
“Tiên nhân kêu chúng tôi làm cái gì chúng tôi sẽ làm cái đó!"
Diệp Chu nói yêu cầu của mình một cách tỉ mỉ cho bà nghe: “Tôi muốn tìm tám người đàn ông, gầy cũng không sao, bây giờ cũng không tìm được người vạm vỡ, nhưng nhất định phải có gia đình người thân. Người trong nhà ngoại trừ bản thân hắn ra không thể có nhiều hơn ba người."
Có người nhà, dĩ nhiên sẽ có kiêng kị.
Trên đường chạy nạn mà không vứt bỏ người nhà thì chắc là vẫn còn lương tâm, lá gan cũng không lớn lắm.
Bọn họ sẽ thích một cuộc sống an ổn hơn là gϊếŧ người cướp của.
Lúc này Diệp Chu muốn tạo thêm nhiều tầng bảo hiểm cho mình.
Cậu phải sống sót trở về nhà!
Tiền thì chưa kiếm được, cũng chưa báo hiếu cho cha mẹ. Cậu tuyệt đối không thể chết ở chỗ này.