Khương Hoài hô lên “Báo cáo”, sau đó vào chỗ ngồi, quay đầu thì thấy những người khác đang bàn tán gì đó, cậu tò mò chớp chớp mắt.
“Chuyện gì vậy?”
Nam sinh nhiều chuyện bên cạnh quay sang nhìn cậu:
“Ây, cậu quen Phó Bách Khâm à?”
“Trên confession của trường có người hỏi thăm cách liên lạc với anh ấy.”
Khương Hoài nhíu mày, không kịp phản ứng. Nam sinh kia lập tức đưa điện thoại cho cậu.
“Cậu xem đi.”
Hóa ra, hôm nay lúc bạn cùng phòng mới đến thư viện thì bị người ta chụp lén, có người đăng lên confession trường để tìm danh tính của anh.
Thanh niên trong ảnh lạnh lùng và điềm tĩnh, giống như đang đợi ai đó.
Nhận ra có người đang chụp lén, lúc quay lại, vẻ mặt lạnh nhạt nhíu mày, khí chất lập tức có thể đánh gục cả một đám người.
Khương Hoài sớm biết Phó Bách Khâm không tệ, nhưng nhìn từ ảnh chụp của người khác, mới phát hiện anh thật sự rất đẹp trai.
Không có người để ý mới là lạ.
Nếu không phải Phó Bách Khâm vừa trở lại trường, còn chưa nhiều người biết, nếu không, e rằng đã sớm trở thành nam thần top đầu rồi.
Khương Hoài lắc đầu, thu mắt lại, lúc này tiếng chuông vang lên, giáo viên bước lên bục giảng.
Bên tai cậu vẫn còn tiếng bạn học nhao nhao bàn tán, không biết có lấy được phương thức liên lạc của nam sinh đẹp trai bí ẩn đó không.
Khương Hoài giật giật khóe môi, muốn nhắc nhở nhưng không biết mở lời thế nào.
Mãi đến khi giáo viên ho khan một tiếng, mấy người họ mới nhận ra mình lớn tiếng, sau đó cất điện thoại đi.
Tiết này là chương trình học mới, Khương Hoài cúi đầu, nghiêm túc ghi chép. Sau khi giáo viên giảng xong thì giao bài tập, cậu thảo luận vài câu với bạn học bên cạnh.
Cuối cùng ở lại phòng vẽ tranh, chuẩn bị hoàn thành bài tập.
Gần đây, thời gian của Khương Hoài khá hạn hẹp, quá nhiều chuyện gấp rút.
Hoàn thành xong bài tập ở phòng vẽ, nhưng vẫn còn bản thảo truyện tranh dang dở.
Khương Hoài suy nghĩ, không nhịn được xoa mặt.
Thôi vậy, cứ đợi Lão Nhị hỏi thăm giúp cậu đã.
Dù sao người mẫu truyện tranh thích hợp rất khó tìm, chậm nhất là cuối tuần sau, cậu sẽ vẽ lại một nhân vật chính khác.
Thời gian trôi qua, mãi đến buổi tối Khương Hoài mới hoàn thành xong bài tập nộp cho giáo viên. Cậu ngẩng đầu lên, thấy Lão Nhị cầm điện thoại di động đứng bên ngoài.
Vừa hay hôm nay bạn gái của Lão Nhị không ở đây, chỗ cậu ta học cũng gần, trùng hợp về chung đường với Khương Hoài.
“Phó Bách Khâm đâu?”
“Sao hôm nay không về chung?”
Hai ngày nay Khương Hoài và Phó Bách Khâm vẫn luôn đi cùng nhau, Lão Nhị nhìn riết thành quen.
Khương Hoài lắc đầu: “Hôm nay anh ấy có việc.”
“Bảo sẽ về trễ chút.”
Lão Nhị gật đầu: “Đúng rồi, cậu có biết bài đăng ảnh chụp lén bạn cùng phòng mới hôm nay không?”
Khương Hoài nhìn bộ dạng bí hiểm của cậu ta, cậu cũng tò mò:
“Được trả lời rồi hả?”
Lão Nhị cười hề hề:
“Trả lời gì chứ.”
“Bị xóa rồi.”
Cậu ta đưa điện thoại ra, Khương Hoài cúi đầu nhìn.
Quả nhiên, bài đăng chụp lén Phó Bách Khâm khi sáng đã bị gỡ bỏ, đến cả phương thức liên lạc cũng biến mất.
“Này do Phó Bách Khâm xóa à?” Khương Hoài hỏi.
Lão Nhị gật đầu: “Chắc vậy.”
“Tôi đã nói bạn cùng phòng mới rất “thanh tâm quả dục” mà, tôi và Lão Đại cá chắc bài đăng này chắc chắn không tồn tại lâu được.”
Khương Hoài không ngờ cậu ta nhàm chán như vậy, lại còn cá cược với Lão Đại, khóe miệng giật giật, cậu suy nghĩ một chút, nói:
“Phó Bách Khâm thật sự không giống người thích phô trương lắm.”
Lão Nhị chậc một tiếng, lắc đầu:
“Thôi, không nói nữa.”
“Tối nay mua chút đồ ăn khuya về, chiều tôi vừa ăn xong nhưng giờ lại đói rồi.”
Lão Nhị xoa xoa bụng.
Khương Hoài cũng hơi đói.
Hai người đến khu phố sau mua một ít đồ ăn, ánh mắt Khương Hoài dừng ở một cửa hàng trông khá sạch sẽ. Cậu hơi do dự, sau đó vào nhóm hỏi Phó Bách Khâm đã ăn chưa?