Chuyện camera lúc trước, Phó Bách Khâm đã giúp đỡ rất nhiều.
Hơn nữa, cậu vẫn còn nợ anh chocolate chưa trả, Khương Hoài hơi ngượng ngùng.
Phó Bách Khâm định lái xe từ ngoài trường trở về, sau khi bấm xem tin nhắn, khựng lại một chút.
Rõ ràng anh đã ăn rồi, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào lại đáp: “Chưa ăn.”
Khương Hoài thấy tin nhắn trả lời, sau đó quay sang nhìn cửa hàng sạch sẽ kia.
“Quán ăn sau trường học được không ạ?”
“Đậu đỏ nghiền quán này có lẽ khá ngon.”
Phó Bách Khâm đặt ngón tay lên màn hình, trả lời: “Ừm.”
Ngay sau đó, điện thoại Khương Hoài rung lên, cậu cúi đầu, thấy hai chữ: “Cảm ơn.”
Cậu thở phào nhẹ nhõm, tranh thủ lúc Lão Nhị xếp hàng, Khương Hoài đi vào cửa hàng đậu đỏ nghiền.
Vài phút sau, Khương Hoài đứng trước mặt cậu ta, cầm trong tay phần thức ăn khác hoàn toàn với lẩu Oden trong tay Lão Nhị.
Lão Nhị: “Mua cho Phó Bách Khâm à?”
Cậu ta vừa nhìn đã đoán được.
Khương Hoài gật đầu.
Lão Nhị không mấy ngạc nhiên, Phó Bách Khâm giúp đỡ cậu nhiều như vậy, mời anh vài bữa cơm cũng là chuyện đương nhiên. Nhưng nhìn đậu đỏ nghiền trong tay Khương Hoài khiến cậu ta hơi thèm, thầm nghĩ lần sau mình cũng phải đưa bạn gái đến ăn thử xem.
Trông khá ngon đấy chứ.
Khi hai người về đến ký túc xá, Phó Bách Khâm vẫn chưa thấy đâu.
Khương Hoài nhanh chóng chạy đi tắm rửa, mặc đồ ngủ xong rồi mở lẩu Oden nóng hổi ra.
Hương vị cay nồng phả vào mặt.
Khương Hoài vừa ăn miếng thịt yến, lập tức thấy một bóng người vừa gọi điện thoại vừa bước vào.
Không biết Phó Bách Khâm đang nói chuyện với ai, vẻ mặt rất nghiêm túc.
Khi thấy Khương Hoài đang cắn miếng thịt, ngẩng đầu nhìn anh, sắc mặt Phó Bách Khâm hơi dịu đi.
Khương Hoài chỉ tay vào đậu đỏ nghiền và thịt viên trên bàn, ý bảo đó là phần ăn cho Phó Bách Khâm.
Buổi tối rất khó tiêu, vừa hay đậu đỏ nghiền và thịt viên lại khá tốt.
Phó Bách Khâm dừng một chút, nói thêm mấy câu rồi cúp máy.
“Ai thế ạ?”
“Em làm phiền anh ạ?” Khương Hoài có chút nghi hoặc.
Phó Bách Khâm lắc đầu, anh đang nói chuyện với người phụ trách confession trường.
Phó Bách Khâm không thích chuyện riêng tư bị đăng lên confession trường, nhưng sau khi xóa xong thì vẫn còn một số thứ phải xử lý.
Sau khi đối phương xin lỗi rồi cúp máy, anh đi rửa tay xong quay lại, nhìn đậu đỏ nghiền của mình, lại nhìn lẩu Oden của Khương Hoài, nhíu mày:
“Không cay à?”
Khương Hoài lắc đầu: “Vẫn chịu được ạ.”
Cay đến mức đôi mắt cậu đỏ lên, nhưng vẫn muốn ăn tiếp.
Lão Nhị bên cạnh kêu trời kêu đất, khóc lóc luống cuống tìm nước.
Phó Bách Khâm đảo mắt nhìn chóp mũi đỏ bừng vì cay của Khương Hoài, đột nhiên nhớ ra gì đó, để một viên kẹo lên bàn.
Khương Hoài chớp chớp mắt.
Phó Bách Khâm nói: “Đi ngang cửa hàng tiện lợi thì được tặng.”
Cửa hàng tiện lợi tặng kẹo? Cậu hơi ngạc nhiên.
Đậu đỏ nghiền bị đẩy đến trước mặt, Phó Bách Khâm khựng lại, lúc này mới thu hồi ánh nhìn từ đôi mắt đỏ rực giống thỏ của cậu.
Còn Khương Hoài thì nhìn Lão Nhị kêu rên cay quá, đột nhiên chột dạ chớp chớp mắt, sau đó nhân lúc Lão Nhị không để ý thì cướp viên kẹo duy nhất làm của riêng.
Hai người giống như đang âm thầm thỏa thuận gì đó, Phó Bách Khâm nhìn Khương Hoài ném viên kẹo duy nhất vào miệng, bộ dáng lén lút như thỏ sư tử, anh quay đầu nhìn ánh mắt khϊếp sợ của Lão Nhị.