Chơi bóng thắng mà vui đến vậy à?
Cậu thắng được đội bóng nổi tiếng thế giới sao?
Vẻ mặt Lão Nhị khó hiểu, nhưng thấy Phó Bách Khâm bước ra lại không dám hỏi, đành trơ mắt nhìn Khương Hoài trèo lên giường.
Nhưng sau khi Phó Bách Khâm đi ra, lại nhớ tới gì đó.
Lúc này anh bước qua, gõ gõ vào lan can:
“Đi rửa tay.”
“Vâng.”
Khương Hoài ra hiệu “OK” xong thì xuống giường, nhanh chóng đi rửa tay.
Lão Nhị mắt chữ O mồm chữ A nhìn theo, lần đầu tiên thấy Khương Hoài nghe lời như vậy.
Tâm trạng có vẻ như… rất tốt.
Cậu ta và Lão Đại cũng yên tâm, thoáng nhìn nhau rồi bình thường lại.
Khương Hoài rửa mặt xong, hôm nay xem như cho mình một ngày nghỉ ngơi, không phiền lòng chuyện cảm hứng vẽ truyện nữa, Khương Hoài lôi mấy cuốn manga yêu thích của mình ra, dựa vào giường xem.
Bên trái là truyện tranh mình thích, bên phải là trà sữa, vô cùng thoải mái.
Phó Bách Khâm ở bên ngoài cả ngày, trở về rửa mặt, thay quần áo xong thì lập tức ngồi vào bàn làm việc.
Trước đó anh còn một số tài liệu cần phải chỉnh sửa, cả ngày hôm nay vẫn chưa có thời gian.
Ngón tay anh gõ phím, hai người một bên xem truyện tranh, một bên làm việc, nhưng cứ xuất hiện loại cảm giác hài hòa kỳ lạ.
Lão Nhị và bạn gái gọi video cũng tự giác nói chuyện nhỏ lại.
…
Tần Tranh vẫn chưa biết chuyện camera, mấy hôm nay hắn có chút buồn bực.
Vốn dĩ sau khi vào đại học, khác chuyên ngành sẽ tách ra, dù một tuần không gặp cũng là chuyện bình thường, kể cả không ở cùng nhau, hắn và Khương Hoài vẫn nói chuyện phiếm trên điện thoại.
Nhưng hiện tại, không biết có phải vì lần tỏ tình kia mà sinh ra khoảng cách không.
Những lúc không gặp Khương Hoài, Tần Tranh luôn cảm thấy bất an.
Đến cả khi chơi bóng cũng thường xuyên ngẩn người, để cho người khác lấy mất bóng.
“Anh Tần, cảm ơn nhiều.”
Lúc nhận được quả bóng, cậu bạn mập cũng không nghĩ nhiều, lần trước họ đã thấy Tần Tranh nhường bóng cho Khương Hoài, còn nói đùa bảo trận sau hắn cũng nhường họ một quả đi, Tần Tranh mới thuận tay nhường.
Mấy nam sinh kia mừng rỡ.
Tần Tranh: “…”
Thôi vậy, tâm trạng không tốt, hắn cũng lười chơi tiếp, lau mồ hôi xong rồi nói: “Tôi về tắm rửa trước.”
“Các cậu tự chơi đi.”
Hắn về rửa mặt xong, không tự chủ được cầm điện thoại lên.
Đám anh em trong ký túc xá đều đang ở sân bóng rổ, bây giờ chỉ còn mỗi mình hắn.
Tần Tranh vốn muốn gọi điện cho Khương Hoài, không ngờ chuông báo lại đột nhiên vang lên.
Chiều thứ sáu không có tiết học, nhưng giáo viên có việc nên gọi hắn sang một chuyến.
Tần Tranh nhíu mày, đáp lại xong thì đành nén mọi cảm xúc không vui xuống, đứng dậy đi đến giảng đường trước.
Trên đường đi học, Khương Hoài gặp được bạn cùng lớp với Tần Tranh.
Bọn họ vai kề vai từ sân bóng rổ về, sau khi nhìn thấy Khương Hoài thì lên tiếng chào hỏi.
Khương Hoài không thấy Tần Tranh trong số đó. Đám bạn biết quan hệ của cậu và Tần Tranh rất tốt, nên giải thích một chút: “Vừa nãy anh Tần quay về ký túc xá trước rồi, còn bọn tôi thì về sau.”
“Tiểu Khương, sao hai ngày nay không thấy cậu vậy?” Có người thắc mắc.
Khương Hoài khựng lại, cười cười: “Mấy hôm nay hơi nhiều tiết.”
Con trai ít khi nhạy cảm, mọi người cũng không nhìn ra khoảng cách của cậu và Tần Tranh. Bọn họ gật gật đầu, vỗ vai cậu hẹn lần sau đánh bóng cùng.
Khương Hoài cũng làm như không có gì xảy ra, nói: “Được, lần sau chơi.”
“Tôi đi học trước.”
Nhìn những người khác đã rời đi, Khương Hoài thu mắt lại, đi tới phòng vẽ tranh.
Giáo viên đã đến từ sớm.