Một đám con nít còn chưa tới eo cậu, vốn không chơi lại Khương Hoài, bị cậu ức hϊếp khóc òa lên.
Khương Hoài chớp chớp mắt, đã lâu mới cảm nhận được sự sảng khoái khi chơi bóng rổ, trước đó không có cảm hứng vẽ truyện tranh, hôm nay gặp phải chuyện không tốt, tất cả đều được tháo gỡ.
Khương Hoài nhảy lên cao, ném mạnh trái bóng vào rổ, cậu quay đầu nhìn Phó Bách Khâm.
Đây là lần đầu tiên Phó Bách Khâm thấy Khương Hoài chơi bóng rổ.
So với tưởng tượng của anh thì… không giống lắm.
Trong mắt anh, Khương Hoài vẫn luôn mang hình tượng thỏ con trong sáng, khi nhảy lên ném bóng vào rổ, lại thêm chút cảm giác nhiệt huyết của thiếu niên, khiến anh không nhịn được mà nhìn nhiều hơn.
Khương Hoài đánh bóng suốt một tiếng, mồ hôi trên trán nhễ nhại, thật sự đánh đến mức mấy đứa trẻ không thể gỡ gạc được, sau đó bật cười.
Ức hϊếp trẻ con thì không tốt lắm, nhưng cũng may Phó Bách Khâm sớm mua trà sữa đến an ủi chúng.
Cậu quay đầu thấy bạn cùng phòng gọi một cuộc điện thoại.
Vài phút sau, Khương Hoài và đám nhóc nghỉ ngơi, mỗi người đều nhận được một cốc trà sữa.
Cậu hơi ngượng ngùng, nói: “Anh gọi lúc nào thế ạ?”
“Em chuyển lại cho anh.”
Không đợi Phó Bách Khâm lên tiếng, Khương Hoài nhanh chóng chuyển tiền qua.
Hôm nay Phó Bách Khâm giúp cậu chuyện này, còn đưa cậu đến cục cảnh sát, giờ lại đợi cậu chơi bóng rổ. Tuy Khương Hoài mặt dày nhưng cũng có chút xấu hổ.
Cậu kiên quyết nhìn Phó Bách Khâm.
Phó Bách Khâm nhìn cậu, cuối cùng vẫn nhận số tiền chuyển khoản.
Đợi sau khi Khương Hoài uống hết nửa ly trà sữa, anh mới hỏi: “Tâm trạng tốt chưa?”
Khương Hoài gật đầu.
Hiện giờ, cậu vui đến mức dù không có cảm hứng vẽ truyện tranh, còn chịu khổ thêm một tuần nữa cũng được!
Phó Bách Khâm khẽ nhếch môi, Khương Hoài lại nghĩ mình nhìn lầm, anh đứng dậy:
“Đi thôi.”
“Về ăn cơm.”
Khương Hoài gật gật đầu.
Hai người ăn ở bên ngoài xong mới về trường, sau khi Lão Đại và Lão Nhị tan lớp xong về phòng. Thấy Khương Hoài nửa ngày chưa về, trong nhóm cũng không nói một tiếng, còn tưởng vẫn chưa giải quyết được chuyện camera hôm qua, cho nên cũng không dám hỏi nhiều.
Tuy thường ngày Lão Nhị có vẻ cẩu thả, bây giờ cũng có chút do dự.
“Tiểu Khương không sao chứ?”
Sắc mặt Lý Lập Trình nghiêm túc: “Tôi gọi điện thoại thử xem.”
Lúc trưa, khủng long xanh nhồi bông trong ký túc xá đã bị Phó Bách Khâm cầm đi làm chứng cứ, trong phòng chỉ còn hai người bọn họ, Lão Đại mở điện thoại chuẩn bị gọi, cửa ký túc xá đã mở ra.
Khương Hoài đã trở về.
Hai người họ ngẩng đầu nhìn Khương Hoài, thấy cậu cầm trà sữa như không có chuyện gì, hơi ngạc nhiên.
Khương Hoài: “...”
“Sao thế?”
Sao lại nhìn cậu như vậy?
Lão Đại lắc đầu nói: “Vừa chuẩn bị gọi cho cậu.”
“Cậu… Sao rồi?”
Anh ấy chần chừ một chút, cẩn thận hỏi.
Lão Nhị cũng cẩn thận quan sát cậu, lo lắng tâm trạng Khương Hoài bị ảnh hưởng, dù sao thì ai gặp phải chuyện này cũng không thoải mái cho lắm.
Khương Hoài nhìn sắc mặt lo lắng của họ, ngây người một hồi mới nhớ mình quên không báo cáo tình hình vào nhóm. Lúc này mới nói: “Không sao hết, mọi chuyện giải quyết xong xuôi cả rồi.”
“Đối phương phạm lỗi lần đầu, viết giấy cam kết, sau đó bọn tôi hòa giải.”
Lão Đại và Lão Nhị thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng nhìn tâm trạng Khương Hoài có vẻ không tệ, vẫn có chút nghi ngờ.
Hoà giải xong thì vui vẻ vậy à?
Bọn họ nhìn về phía Phó Bách Khâm sau lưng Khương Hoài, anh không nói gì, sau khi vào trong thì đi thẳng đến phòng tắm.
Nghe Khương Hoài vừa ngâm nga vừa bò lên giường, Lão Nhị không nhịn được, cuối cùng phải hỏi: “Cậu trúng thưởng à?”
Khương Hoài lắc đầu, nghĩ tới đám nhóc bị bắt nạt lúc chiều, tâm trạng rất tốt, nói: “Hôm nay tôi chơi bóng rổ thắng.”
Lão Nhị: “…?”