Phó Bách Khâm đợi cậu thắt dây an toàn xong thì mới lái xe đến cục cảnh sát.
Chỗ đó cách trường học không xa cũng không gần, buổi chiều khi bắt đầu làm việc thì vừa lúc hai người họ chạy đến.
Nữ sinh kia đang viết bản tường trình ở cục cảnh sát, khi thấy Khương Hoài thì vội đứng dậy xin lỗi.
Cô lớn tuổi hơn Khương Hoài một chút, vóc dáng không cao, có hơi đầy đặn, thoạt nhìn không giống người có ý đồ gì xấu. Vừa thấy Khương Hoài đã lập tức lên tiếng xin lỗi.
Trước đó cô nghe theo lời bàn tán của cư dân mạng, vội vàng cảm thấy gửi camera kín là có thể nhìn thấy họa sĩ thần tượng mà mình thích, cho nên mới mất não mua thứ đó cùng với thú nhồi bông gửi cho Khương Hoài.
Sau khi làm xong thì bắt đầu hối hận, thật ra lúc kiện hàng đi được nửa đường, cô đã gọi ngăn cản chuyển phát nhanh, nhưng tên đã lên dây, sao có thể thu kịp.
“Thật sự xin lỗi, tôi không cố ý đâu.”
“Sau này tuyệt đối không tái phạm nữa.”
Khương Hoài nhìn nữ sinh liên tục xin lỗi, thấy đối phương sau khi bị giáo dục phê bình có vẻ đã thật lòng hối lỗi. Cậu hơi do dự một chút, cuối cùng vẫn nói: “Không sao.”
“Nhưng từ nay về sau đừng làm loại chuyện này nữa.”
Cô kinh ngạc ngẩng đầu, dường như không ngờ cậu sẽ bỏ qua. Dù sao trước khi cậu đến, thái độ của nam sinh kia đối với cô rất không tốt.
Cô không nhịn được khẽ liếc nhìn Phó Bách Khâm.
Phó Bách Khâm chỉ im lặng, giống như anh đã nói trước đó. Người bị hại trong chuyện này là Khương Hoài, không ai có quyền quyết định thay cậu.
Thái độ cứng rắn trước đó của anh đối với nữ sinh kia, chẳng qua vì không thích loại chuyện gắn trộm camera này xảy ra với Khương Hoài.
Nhưng nữ sinh này chỉ mới phạm lỗi lần đầu, hơn nữa đã thành tâm nhận sai, Khương Hoài chịu tha thứ, Phó Bách Khâm cũng không có gì để nói.
Sau khi Khương Hoài nhận thư hòa giải, nữ sinh kia cảm động đến phát khóc. Đảm bảo về sau tuyệt đối không làm ra loại chuyện này nữa.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn nam sinh mạnh mẽ đang đứng cạnh tác giả truyện tranh yêu thích của mình.
Tuy có chút tò mò quan hệ của hai người, nhưng cũng không dám nhiều chuyện.
Mọi chuyện đã được giải quyết, chú cảnh sát còn giữ người lại để viết bản cam kết không tái phạm.
Khương Hoài nhìn Phó Bách Khâm nói: “Chúng ta đi chứ ạ?”
Phó Bách Khâm khẽ gật đầu, hai người cảm ơn chú cảnh sát đã xử lý chuyện này xong rồi rời đi.
Khi đến bãi đỗ xe, thời gian vẫn còn rất sớm, Khương Hoài dừng lại, đột nhiên nhìn Phó Bách Khâm, nói:
“Anh có cảm thấy em làm vậy có quá mềm yếu không ạ?”
Cậu có chút ngập ngừng.
Phó Bách Khâm nhìn cậu.
Tuy thỏ sư tử sinh hoạt bừa bãi, nhưng thật ra lại là động vật ăn chay mềm mại.
Rất mềm lòng, cũng… rất tốt bụng.
Anh rũ mắt xuống, đối diện với con ngươi hổ phách xinh đẹp của Khương Hoài, khẽ cười.
“Chuyện nhỏ thôi.”
“Tôi không thấy cậu mềm yếu, hơn nữa đều giải quyết xong cả rồi.”
Hiếm có câu nào mà Phó Bách Khâm nói dài như vậy.
Khương Hoài nhỏ hơn anh, lại sinh hoạt trong trường, gặp chuyện như vậy khó tránh sẽ nghĩ nhiều, vốn dĩ anh định đưa Khương Hoài về thẳng ký túc xá.
Nhưng lúc này thấy tâm trạng cậu hình như chưa khôi phục.
Anh suy nghĩ một chút rồi nhìn về phía sân bóng rổ bên cạnh công viên.
Một tiếng sau.
Khương Hoài ngỡ ngàng nhìn trái bóng rổ trong tay mình.
Phó Bách Khâm đứng sang một bên, Khương Hoài hơi chần chừ, cuối cùng vẫn ôm bóng gia nhập vào đám học sinh tiểu học phía trước.
Kỳ lạ là, sau một lúc đánh bóng rổ với đám học sinh tiểu học trong công viên, thế mà cậu lại cảm thấy khá hơn nhiều.