Sau Khi Thất Tình Lại Được Anh Họ Của Crush Để Ý

Chương 14-1: Phó Bách Khâm thật tốt.

Giữa trưa, Khương Hoài nhận được cuộc gọi của Phó Bách Khâm, nói cậu tan học thì đến cổng trường.

Khương Hoài biết là chuyện camera, nên vừa tan học đã vội vã đến ngay.

Phó Bách Khâm thấy Khương Hoài cầm theo điện thoại đi tới thì đoán được cậu vẫn chưa ăn cơm, anh nhìn đồng hồ, nói:

“Đi ăn cơm trước đã.”

“Vâng.”

Vốn dĩ Khương Hoài muốn nói gì đó, nhưng Phó Bách Khâm đột nhiên lên tiếng trước làm cậu có chút ngượng ngùng. Hôm nay Phó Bách Khâm đi báo cảnh sát, có lẽ đến giờ anh vẫn chưa ăn cơm.

“Để cảm ơn anh, bữa ăn hôm nay em mời.”

Phó Bách Khâm im lặng.

Hai người đang ở cổng lớn trường học, tiệm cơm bên ngoài cũng không nhiều như phố sau, chỉ có vài quán.

Khương Hoài chọn một quán trông khá được, nhanh chóng gọi pizza gì đó rồi đưa thực đơn cho Phó Bách Khâm:

“Anh xem xem muốn ăn gì?”

Phó Bách Khâm nhìn nhìn.

Có lẽ Khương Hoài muốn cảm ơn anh, cho nên gọi hết một lượt mấy món ở đầu thực đơn.

“Thế đủ rồi.”

Anh quay đầu đưa thực đơn cho phục vụ, sau đó kể lại chuyện báo cảnh sát.

“Dựa vào số chuyển phát nhanh đã tra được.”

“Người tặng búp bê đã dùng địa chỉ của mình.”

Khương Hoài nhíu mày, nghe Phó Bách Khâm nói: “Là người cùng thành phố.”

“Theo đuổi ngôi sao trên mạng đến mức tẩu hỏa nhập ma, đầu óc lệch lạc.”

Khương Hoài ngẩng đầu. Người phục vụ lúc nãy mang đồ ăn lên rồi rời đi.

Khương Hoài suy nghĩ một chút, hỏi: “Đây là lần đầu tiên người đó làm vậy, hay đã rất nhiều lần rồi ạ?”

Cậu cần phải biết fan đó đã thường xuyên tái phạm hay chỉ nhất thời hồ đồ một lần.

Phó Bách Khâm dừng một chút, duỗi tay mở điện thoại lên.

Vài phút sau, một phần tài liệu được gửi đến, anh đưa cho Khương Hoài xem.

Khương Hoài đặt ly nước xuống, click mở ra rồi quan sát.

Đó là tài liệu về fan đã đưa gấu bông kia.

Sắc mặt cậu hơi nghiêm lại, sau khi xem một lúc, phát hiện người này đúng thật mới vừa gắn một chiếc camera nhỏ.

Con khủng long xanh đáng yêu kia chợt lóe lên trước mắt.

Khương Hoài có hơi do dự, nhận ra đối phương thật sự yêu thích truyện tranh của cậu, mỗi một hành động của người đó trên weibo đều có điểm đáng khen.

Nhưng lần này đã vượt quá giới hạn chịu đựng của cậu.

Khương Hoài dừng lại một chút, hỏi: “Bây giờ cô ấy đang ở cục cảnh sát ạ?”

Phó Bách Khâm gật đầu.

Khương Hoài cất điện thoại di động, nói:

“Em ăn xong rồi đi gặp.”

Phó Bách Khâm không bất ngờ với ý định của Khương Hoài.

Anh khẽ cau mày, nói: “Đừng nghĩ nhiều nữa, xử lý như thế nào là quyền của cậu.”

“Ăn cơm trước đi.”

Khương Hoài khựng lại, ngẩng đầu lên, không ngờ Phó Bách Khâm sẽ an ủi cậu. Khi chạm phải ánh mắt của đối phương, cậu không nhịn được, nở nụ cười.

“Không sao ạ.”

Thật ra khi nhìn thấy tư liệu của fan kia, cậu đã buông xuống không ít cảm xúc nặng nề.

Đối phương không phạm tội nhiều, mà là lần đầu tiên hồ đồ, đáp án này khiến người ta thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi hai người ăn cơm xong, Khương Hoài giành trả tiền trước.

Lần này Phó Bách Khâm không cản cậu, sau khi Khương Hoài ăn xong thì thản nhiên đứng dậy.

Vốn dĩ Khương Hoài còn định đi bắt xe, ai ngờ Phó Bách Khâm lại dẫn cậu đến bãi đậu ô tô.

Tận mắt nhìn Phó Bách Khâm mở cửa xe, Khương Hoài vẫn có chút kinh ngạc.

“Anh biết lái xe ạ?”

Phó Bách Khâm lái một chiếc Land Rover màu đen, lúc này anh quay lại, nói:

“Lúc trước đã thi bằng lái rồi.”

“Kỹ thuật cũng xem như không tệ.”

Khương Hoài không nghĩ anh lại nói đùa, ngượng ngùng cười cười rồi lên xe.

Vì chỉ có hai người, nên cậu ngồi ghế lái phụ.