Sau Khi Thất Tình Lại Được Anh Họ Của Crush Để Ý

Chương 13-3:

Anh lên tiếng nói: “Camera ở phần đuôi, phát hiện kịp thời nên không chụp được gì, yên tâm.”

Khương Hoài lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: “Dọa lây mọi người rồi, thật ngại quá.”

Lão Nhị vội lắc đầu:

“Không sao không sao.”

“Bọn tôi thì không sao.”

“Fan bây giờ cũng quá điên cuồng rồi.” Lão Nhị cảm thán.

Lão Đại thấy sắc mặt Khương Hoài không đúng lắm, lập tức trừng mắt nhìn sang Chu Đoàn:

“Đừng nghĩ nhiều nữa, nghỉ ngơi trước đi đã.”

“Dù sao cũng tiêu hủy rồi, ngày mai tính tiếp.”

Đương nhiên trong lòng Khương Hoài vẫn còn hơi e ngại.

Lão Nhị cũng phản ứng lại: “Mau ngủ đi, không sao đâu.”

“Không phải sáng sớm mai còn có tiết à?”

Khương Hoài khôi phục tinh thần, gật đầu.

Mấy người họ nhìn vào camera giấu kín kia suốt nửa ngày, lát sau mang nó và cả con khủng long kia tống ra ngoài ban công, như vậy mới đỡ sợ chút.

Phó Bách Khâm phát hiện camera xong thì không nói gì, sau khi Khương Hoài tắm rửa xong nằm lên giường, anh mới gọi cậu.

Khương Hoài quay đầu, nghe thấy Phó Bách Khâm nói nhỏ: “Đừng lo lắng.”

“Ngày mai để tôi xử lý, rất đơn giản.”

Chỉ nói vài câu nhưng có thể khiến Khương Hoài an tâm hơn một chút.

Sau khi bị camera dọa sợ, cậu dần dần bình tĩnh lại, gật đầu.

“Không sao ạ.”

“Tại lần đầu em gặp chuyện này.”

Cậu chớp mắt, giống như nhìn thấy Phó Bách Khâm cười, anh đưa ly nước ấm cho cậu.

“Uống đi rồi ngủ.”

Khương Hoài duỗi tay nhận lấy, uống mấy ngụm mới nhắm mắt lại.

Ký túc xá tắt đèn đúng giờ, Khương Hoài ôm chặt chăn, dù nói muốn ngủ sớm chút, nhưng cậu vẫn trằn trọc.

Cậu nằm giường trên lăn qua lăn lại, Phó Bách Khâm ngủ bên dưới cảm nhận được, nhưng không nói.

Mãi đến khuya, cuối cùng Khương Hoài cũng chìm vào giấc ngủ, cậu thoáng nhìn qua camera ở ban công rồi nhắm mắt lại.

Tuy đã ngủ được, nhưng vì vẫn luôn nghĩ đến chuyện bị quay lén, Khương Hoài cũng không ngon giấc, sáng sớm lập tức tỉnh dậy. Sau khi rửa mặt xong thì thấy Phó Bách Khâm từ ban công đi vào.

Anh nhìn thấy sắc mặt của Khương Hoài thì cau mày:

“Đi thôi.”

Khương Hoài nhìn con khủng long xanh trong ký túc xá, không nói gì cả.

Buổi sáng còn có tiết, thời gian hơi gấp gáp.

Lúc cậu và Phó Bách Khâm ngồi ăn cơm, chợt nghe Phó Bách Khâm nói: “Nói biên tập gửi số chuyển phát nhanh qua đây.”

“Có thể điều tra.”

Khương Hoài ngẩng đầu.

Phó Bách Khâm liếc mắt nhìn điện thoại.

“Tôi đã nhờ người đi liên lạc rồi.”

Anh dừng một chút rồi nói tiếp: “Chuyện này điều tra rất dễ, cậu có thể báo cảnh sát.”

Khương Hoài không ngờ Phó Bách Khâm hành động nhanh như vậy, hơi ngây người.

Sau khi phản ứng lại, cậu mím môi nói: “Tối qua em đã bảo biên tập gửi rồi.”

Cậu chuyển cho Phó Bách Khâm.

Phó Bách Khâm gật đầu: “Buổi sáng tôi không có tiết, sẽ theo sát chuyện này.”

“Đừng lo lắng.”

Khương Hoài há miệng định nói không cần, sau khi tan học thì tự cậu đi báo cảnh sát là được.

Nhưng khi chạm phải ánh mắt của Phó Bách Khâm, lại không nói nên lời.

Phó Bách Khâm dừng lại một chút: “Chúng ta là bạn cùng phòng, camera lại được giấu trong ký túc xá, nếu là người khác cũng sẽ làm vậy.”

Khương Hoài nghĩ đến Lão Đại và Lão Nhị, có vẻ hai người đó cũng sẽ làm như anh.

Nhưng Lão Đại và Lão Nhị lại không có năng lực hành động như Phó Bách Khâm.

Cậu chớp chớp mắt, đành nói: “Làm phiền anh rồi.”

Phó Bách Khâm thấy tâm trạng Khương Hoài đã đỡ hơn một chút, rũ mắt xuống: “Không có gì.”