Trạm trung chuyển của trường học sẽ không giữ lại chuyển phát nhanh, may là cậu nhớ ra.
Lão Đại nhìn đồng hồ, bây giờ đã là chín giờ tối.
“Hay để tôi đi với cậu?”
Khương Hoài lắc đầu: “Không sao đâu, tối anh còn đi xem phim với bạn gái nữa mà.”
Lý Lập Trình và bạn gái anh ấy đều bận rộn, chỉ có buổi tối mới có chút thời gian xem phim cùng nhau.
Lão Đại ngượng ngùng nở nụ cười.
Khương Hoài định ra ngoài, đột nhiên Phó Bách Khâm lên tiếng: “Tôi đi với cậu.”
Hả?
Khương Hoài quay đầu lại: “Anh cũng có chuyển phát nhanh ạ?”
Phó Bách Khâm nhìn cậu: “Sẵn tiện đi mua đồ.”
Thật ra Phó Bách Khâm biết Khương Hoài bị quáng gà, nhưng không nói ra.
“Vâng ạ.” Khương Hoài hơi thắc mắc, muộn vậy rồi mà Phó Bách Khâm còn muốn mua gì thế nhỉ, nhưng cậu vẫn ra ngoài với anh.
Sau khi rời khỏi trạm trung chuyển, Khương Hoài lấy đồ ra.
Đó là một chiếc hộp rất lớn, không biết bên trong chứa cái gì, cậu phải dùng hai tay mới ôm hết được.
Phó Bách Khâm đến cửa hàng tiện lợi mua chai nước, sau đó lên lầu với Khương Hoài.
Lão Đại thấy cậu ôm cái hộp lớn như vậy, giật mình:
“Gửi cái gì đấy?”
“To thế?”
Khương Hoài lắc đầu: “Chắc là của fan gửi, tôi cũng chưa biết là gì.”
“Mở ra xem xem.”
Đúng lúc Lão Đại cũng ở bên dưới, anh ấy lập tức đi qua mở bưu kiện chuyển phát nhanh ra.
Cái hộp gần nửa mét được mở ra, trong đó là một con khủng long khủng nhồi bông cực kỳ lớn, xanh mướt, trông rất ngây ngốc, đáng yêu.
Lão Đại vừa thấy thì cười “Phụt”.
“Fan này tài thật, còn biết cậu thích khủng long xanh ở khu vui chơi.”
Khương Hoài: ...
Thích khủng long xanh thì có sao?
Cậu cứ thích khủng long đấy, nhất là khủng long kỳ quái xấu xí.
Cậu giật lấy thú nhồi bông từ trong tay Lão Nhị.
Khương Hoài ôm khủng long nhào nặn hai phát, không phục nói: “Đêm nay tôi còn phải ôm nó ngủ.”
“Được được được, cậu ngủ đi.”
Lão Nhị giơ tay đầu hàng.
Khương Hoài nhìn thú nhồi bông đáng yêu vừa nhận được, tâm trạng vui sướиɠ vô cùng, cậu lấy điện thoại ra, muốn chụp một tấm ảnh để đăng lên Weibo, cảm ơn bạn fan giấu tên này.
Khương Hoài vừa giơ điện thoại lên, mở camera, Phó Bách Khâm vô tình liếc sang, anh cau mày:
“Đợi đã.”
Trong camera điện thoại lóe lên một chấm nhỏ, không chú ý thì khó thấy được.
“Đưa điện thoại cho tôi.”
Khương Hoài bối rối đưa cho anh.
Phó Bách Khâm cầm lấy điện thoại của Khương Hoài, chụp con khủng long xanh lần nữa, sau khi nhìn thấy gì đó thì sắc mặt lạnh hẳn.
Sau đó, anh đi qua gỡ bỏ hạt cườm trang trí trên đuôi khủng long xanh.
Ánh sáng đỏ lóe lên.
Khương Hoài mở to hai mắt: “Đây là camera?”
Khương Hoài vừa thấy đã nhận ra.
Phó Bách Khâm phá bỏ thứ đó xong, cau mày:
“Thứ này được gửi từ chỗ nào?”
Chuyển phát nhanh thế này thường được gửi đến biên tập trước, rồi biên tập sẽ gửi đến trường học.
Tuy không tiết lộ địa chỉ thật của Khương Hoài, nhưng… nhìn thấy hạt cườm nát bét, Khương Hoài hơi mím môi.
Không ngờ thú nhồi bông có vẻ đáng yêu này lại mang theo vật đó.
Chuyện cậu thích khủng long xanh chỉ có fan lâu năm mới biết được, những người khác không thể hiểu rõ như vậy.
Có vẻ đối phương thật sự là fan của cậu.
Chỉ là fan truyện tranh cuồng nhiệt quá mức đến nỗi muốn nhìn trộm chuyện riêng tư của người khác như vậy, đây là lần đầu cậu thấy.
Sắc mặt Khương Hoài trở nên khó coi, kể sơ lược mọi chuyện.
Phó Bách Khâm nhìn sắc mặt tái nhợt của cậu.
Trong lòng nghĩ cậu bị dọa sợ.