Sau Khi Thất Tình Lại Được Anh Họ Của Crush Để Ý

Chương 13-1: Khương Hoài, đừng sợ

Khương Hoài: “...”

Sau khi đối diện với ánh mắt của Phó Bách Khâm, cậu mới nghĩ có thể đối phương đã hiểu lầm, vội vàng giải thích: “Đợi đã, không phải như anh nghĩ đâu.”

Lão Nhị cũng không ngờ Phó Bách Khâm lại đột nhiên trở về.

Lúc này cũng giải thích thêm: “Khương Hoài chỉ nhờ tôi giúp tìm người mẫu thôi.”

“Ha ha, không phải chuyện kỳ quái gì đâu.”

Phó Bách Khâm gật đầu, nhưng không nói gì, Khương Hoài thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi anh vào thì đưa chiếc túi trên tay cho Khương Hoài.

Đôi mắt Khương Hoài sáng lên, sau khi nhận lấy thì phát hiện đúng là chocolate mà cậu muốn.

Hộp đựng rất tinh xảo, còn dán thêm thiệp chúc mừng.

Khương Hoài nhận xong thì cảm ơn, sau đó cầm điện thoại di động lên.

“Bao nhiêu tiền ạ, em chuyển lại cho anh.”

Phó Bách Khâm lắc đầu:

“Không cần đâu.”

Nhưng Khương Hoài lại kiên trì muốn chuyển.

Nếu là lần đầu bạn cùng phòng mang quà gặp mặt thì nhận được, nhưng lần này thì không thể.

Khương Hoài nhìn chằm chằm Phó Bách Khâm.

Dưới ánh mắt của đối phương, cuối cùng Phó Bách Khâm nói: “Giúp tôi mua bữa sáng một tuần là được.”

“Vừa đủ.”

Khương Hoài nửa tin nửa ngờ, nhưng sau khi Phó Bách Khâm nói xong đã vào phòng tắm, cậu đành phải cất điện thoại di động vào, nghĩ ngày mai vẫn nên mua món gì đó đắt tiền chút.

Lão Nhị nhìn chocolate trên bàn, chợt nhớ lần trước khi ra ngoài đã quên không mua giúp Khương Hoài, có chút ngượng ngùng:

“Ây, sao tôi lại quên mất nhỉ.”

“Xin lỗi nha người anh em.”

Cậu ta mải đi dạo với bạn gái nên quên mất chuyện này, đến tận tuần sau cũng không nhớ ra.

Khương Hoài lắc đầu:

“Không sao, tôi còn không hiểu cậu à?”

“Điển hình mấy thằng thấy sắc quên bạn.”

Lão Nhị: “...”

Khương Hoài cười xỉu, thấy Lão Nhị nghẹn lời, giận dỗi thì chia cho cậu ta một miếng chocolate.

Sau đó mới mở ra, chọn đi chọn lại cả nửa ngày.

Lần trước đã ăn đầu thỏ, lần này sẽ ăn gì đây?

Khương Hoài chọn mãi, sau đó lấy ra một khối hình con heo cho vào miệng ăn.

Lúc Phó Bách Khâm đi ra, thấy Khương Hoài ăn một hơi tận ba cái.

Anh dừng một chút, khẽ nhíu mày.

“Lần trước cậu ăn nhiều đến phát sốt.”

Sau khi anh nhắc nhở, Khương Hoài quay đầu lại, chợt nhớ lần trước Phó Bách Khâm đưa cậu lên phòng y tế, lúc này mới cất đi.

“Hình như vậy.”

“Thể em giữ lại phần này, ngày mai ăn.”

Khi cậu chuẩn bị đóng hộp chocolate lại, bỗng nhiên nghĩ đến gì đó.

Cậu đặt một cái lên bàn của Phó Bách Khâm, sau đó mới cất đi.

Phó Bách Khâm đưa mắt nhìn, Khương Hoài đưa cho hắn một viên chocolate trắng, trên đó khắc hình đầu sói rất sinh động, nhìn qua rất giống thật.

Bình thường anh không ăn mấy thứ này, quà hôm đó tặng cho nhóm Khương Hoài cũng mua ở sân bay.

Nhưng sau khi nhìn thấy đồ ngọt Khương Hoài cho anh, Phó Bách Khâm vẫn cầm lên.



Lúc Lão Đại tự học trở về, nhìn thấy chocolate trên bàn, anh ấy còn tưởng do Phó Bách Khâm mua.

Vừa chuẩn bị cảm ơn thì nghe thấy giọng nói của Phó Bách Khâm:

“Khương Hoài cho cậu.”

Lão Đại hơi nghi hoặc.

Khương Hoài vào thành phố lúc nào thế?

Có điều anh ấy cũng không nghĩ nhiều, sau khi cảm ơn thì ăn ngay.

Khương Hoài ngẩng đầu chào hỏi Lão Đại, vừa nói được mấy câu thì sực nhớ tới gì đó.

Chết rồi, còn một kiện hàng chuyển phát nhanh chưa lấy!

Sắp đóng cửa rồi, Khương Hoài vẽ cả ngày, bây giờ mới nhớ đến.

“Tôi ra ngoài một lúc, Lão Nhị nhớ lấy nước giúp tôi.”

Lão Nhị ra hiệu “ok”.

Lão Đại thấy trời đã tối mà cậu vẫn ra ngoài, bèn thắc mắc: “Chuyện gì vậy?”

“Sáng nay có một bưu kiện chuyển phát nhanh để ở trạm trung chuyển, em quên chưa lấy nữa.”