Sau Khi Thất Tình Lại Được Anh Họ Của Crush Để Ý

Chương 12-3:

Phó Bách Khâm thu dọn xong, chuẩn bị rời khỏi ký túc xá, nhưng vừa đứng lên lại đi đến đầu giường Khương Hoài, gõ vào lan can.

Âm thanh nhẹ nhàng vang lên, Khương Hoài giật mình, chợt nghe thấy giọng của Phó Bách Khâm:

“Mười giờ, nhớ đi học.”

Hai ngày vừa rồi, cả hai luôn cùng nhau đến lớp, anh lo hôm nay mình không có ở đây thì Khương Hoài sẽ quên mất.

Khương Hoài gật gật đầu, bày ra động tác “ok”. Con ngươi hổ phách khẽ cong lên, rất có sức sống, Phó Bách Khâm cười nhẹ, xoay người rời đi.

Sau khi đối phương đi rồi, Khương Hoài mới phản ứng lại.

Đợi đã, bạn cùng phòng mới vừa cười sao?

Cậu ngẫm một hồi rồi mới thu hồi ánh mắt.



Học xong, buổi chiều Khương Hoài trở về từ phòng vẽ tranh. Thời gian cách ngày phát hành càng lúc càng gần, Khương Hoài cũng có chút lo lắng.

Trước kia truyện tranh của cậu không khó vẽ như vậy, chỉ có chương này tương đối khó. Sau khi không còn Tần Tranh, cậu gần như mất đi cảm hứng với Chú chó dẫn đường của tiên sinh Thỏ.

Khương Hoài vừa đi vừa nghĩ ngợi, mãi đến khi đã về tới ký túc xá, vẫn không có ý tưởng.

Hiếm khi thấy ký túc xá không có ai, Lão Đại tự học, còn Lão Nhị đi hẹn hò với bạn gái.

Khương Hoài ăn cơm tối một mình trong phòng, sau đó ngồi hưởng thụ ký túc xá trống trải.

Vì để tận hưởng sự vui vẻ, cậu còn cố ý dời bảng vẽ đến ban công.

Khương Hoài nhìn tiên sinh Thỏ đã vẽ trước đó, lúc này lại thử phác thảo Chó dẫn đường lần nữa.

Nhưng mỗi lần vẽ, trong đầu cậu lại hiện lên dáng vẻ nhiệt tình của Tần Tranh. Một lúc sau, một bản phác thảo bị vứt bỏ.

Trong ba chương truyện tranh vừa vẽ, bên cạnh tiên sinh Thỏ đều trống không, sợi dây đỏ trong tay cũng chẳng có gì để nắm.

Khương Hoài thở dài, nếu không phải đã đồng ý với độc giả, cậu rất muốn từ bỏ quyển truyện tranh này.

Khi bản thảo của tiên sinh Thỏ ra mắt đã nhận được nhiều lời khen ngợi, nhưng một con vật khác vẫn còn đang bị che.

Khương Hoài đăng nhập vào trang web, thấy có rất nhiều người hỏi động vật bị che trong bản thảo truyện tranh là con vật nào, cậu hơi mím môi.

Buổi chiều, đến khi Lão Nhị hẹn hò xong trở về, Khương Hoài vẫn chưa vẽ được.

Ngược lại, đã có thêm mấy chương cá nhân của tiên sinh Thỏ.

Khương Hoài có chút thất vọng, bỏ bút xuống, đặt bảng vẽ sang một bên.

Thôi, cứ chờ đợi vậy.

Không chừng qua mấy ngày nữa, tự nhiên sẽ có cảm hứng.

Nếu không… cậu chỉ có thể tuyển một người mẫu trong khoa Nghệ Thuật của trường rồi.

Khương Hoài nghĩ, đột nhiên nhìn về phía Lão Nhị.

“Lão Nhị, cậu có biết hội nhóm nào bên khoa Nghệ Thuật không?”

Lão Nhị nghi hoặc quay đầu lại:

“Lúc trước có quen một người, hình như ở khoa biểu diễn, sao vậy?”

Khương Hoài lắc đầu: “Cậu hỏi giúp tôi xem có ai muốn làm người mẫu truyện tranh không.”

“Không cần làm gì khác, đứng yên một chỗ là được.”

Khương Hoài có một thói quen khi vẽ truyện tranh, đó là thích dựa vào mẫu thật để nắm bắt cảm hứng. Nếu như trước mặt không có người mẫu, cậu rất ít khi vẽ được.

Lão Nhị biết thói quen của cậu, nghe xong cũng không ngạc nhiên, lên tiếng:

“Tôi sẽ hỏi giúp cậu, xem có anh em nào đồng ý giúp đỡ không.”

“Cậu còn yêu cầu gì khác không?”

Khương Hoài suy nghĩ một chút: “Nếu có ảnh để chọn thì càng tốt.”

Vậy cậu có thể nhìn nhiều vẻ ngoài khác nhau, biết đâu có thể kí©ɧ ŧɧí©ɧ nguồn cảm hứng.

Nhưng điều kiện cơ bản nhất vẫn cần người có vẻ ngoài đẹp trai một chút.

Hai người đang nói chuyện, cửa ký túc xá bỗng bị đẩy ra.

Phó Bách Khâm vừa bước vào đã nghe Khương Hoài nói muốn vẻ ngoài đẹp trai một chút.

Lúc này anh khựng lại, nhướng mày nhìn về phía Khương Hoài.