Lúc này Lão Đại vừa sửa luận văn xong, ngẩng đầu lên:
“Sao về muộn thế?”
Sau khi Khương Hoài ra khỏi phòng vẽ tranh thì gửi tin nhắn vào nhóm, nói đến sau phố ăn cơm. Lão Đại và Lão Nhị còn tưởng cậu mang đồ ăn về, dù sao từ trước đến giờ vẫn thế, Khương Hoài rất ít khi ăn một mình bên ngoài.
Hôm nay về muộn như vậy, Lão Đại có chút lo lắng.
Lý Lập Trình lớn hơn Khương Hoài và Chu Đoàn, vẫn luôn tự xem mình như phụ huynh trong ký túc xá, thường xuyên quan tâm mọi người.
Khương Hoài biết đối phương lo lắng cho mình, bèn nở nụ cười:
“Định mua đồ ăn mang về phòng đấy chứ, nhưng tình cờ thấy quán thịt xiên nướng, không nhịn được nên ăn với Phó Bách Khâm luôn rồi.”
Phó Bách Khâm cũng ăn xiên nướng?
Lão Đại chưa kịp kinh ngạc, Lão Nhị đang nói chuyện phiếm với bạn gái đã thò đầu ra, biểu cảm khó tin.
Phó Bách Khâm trông không giống người sẽ ăn mấy thứ đấy.
Khương Hoài: “…”
Không chỉ Lão Đại và Lão Nhị ngạc nhiên, lúc đó cậu cũng rất khó tin. Nhưng Phó Bách Khâm không động đũa, chỉ ngồi bên cạnh chờ cậu ăn thôi. Sau khi Khương Hoài giải thích một lượt, Lão Nhị đã quay mặt vào trong.
“Tôi biết ngay mà, sao có thể chứ.”
“Nhưng Phó Bách Khâm chịu đợi cậu là tốt lắm rồi.”
Khương Hoài gật đầu, trong lòng cảm thấy bạn cùng phòng mới này đúng là ngoài lạnh trong nóng.
Mấy người họ ở bên ngoài nói chuyện phiếm, trò chuyện xong thì Khương Hoài ngẩng đầu, lập tức phát hiện Phó Bách Khâm đã đi ra.
Động tác của anh rất nhanh, gần như tốn không đến hai mươi phút, thời gian còn lại đều nhường cho Khương Hoài.
Sau khi Phó Bách Khâm đi ra, Khương Hoài vẫn có chút kinh ngạc.
“Nhanh thế ạ!”
Phó Bách Khâm nhìn cậu một cái: “Còn bốn mươi phút.”
Không thèm nhiều lời, Khương Hoài vội vàng lao vào phòng tắm.
Nghe thấy tiếng nước chảy bên trong, Phó Bách Khâm thu hồi ánh mắt.
Khương Hoài tắm rất chậm, may mà Phó Bách Khâm để lại đủ thời gian cho cậu, còn mười phút nữa sẽ tắt đèn. Cậu thuận lợi ra ngoài sấy tóc, quay về giường.
Lúc này Phó Bách Khâm đã nằm trên giường, thấy đầu giường hơi lay động thì nhắm mắt lại.
…
Sáng hôm sau thức dậy, Phó Bách Khâm liếc nhìn điện thoại. Sáng nay anh không có tiết, phải đến công ty một chuyến.
Khương Hoài vẫn còn nằm sấp trên giường, ạnh nhìn qua, đột nhiên hỏi: “Tôi muốn đi nội thành, cần mua gì không?”
“Vâng?”
Thật rất vất vả mới không có tiết đầu, Khương Hoài còn định nằm thêm một lát trên giường, khi nghe được giọng của Phó Bách Khâm thì quay đầu lại.
Sáng nay Phó Bách Khâm cũng không có tiết.
Cậu chớp chớp mắt, vừa định nói không cần, đột nhiên lại nhớ đến chocolate mà lúc trước Lão Nhị quên mang cho cậu, ngượng ngùng mím môi:
“À thì, anh mua chocolate giúp em được không?”
“Là động vật nhỏ lần trước anh cho em.”
“Bao nhiêu tiền ạ? Em chuyển cho anh.”
Cậu thò đầu ra từ góc chăn, mái tóc mềm mại, lúc ngẩng đầu lại càng giống thỏ sư tử. Phó Bách Khâm cố kiềm nén ý định duỗi tay ra sờ, anh gật đầu.
Khương Hoài thở phào nhẹ nhõm, lần nữa chui vào trong chăn.
Bây giờ Lão Đại và Lão Nhị vẫn đang ngủ say. Sau khi Khương Hoài lấy truyện tranh ra thì thấy Phó Bách Khâm đang đeo đồng hồ, tay áo sơ mi được xắn lên.
Đồng hồ trắng bạc phối với vẻ ngoài lạnh lùng của anh, sắc sảo đến run người.
Tay đeo đồng hồ của anh cầm cốc nước lên uống một ngụm rồi đặt xuống. Khương Hoài ngẩng đầu nhìn Phó Bách Khâm, lúc này mới có cảm giác đối phương lớn hơn cậu hai tuổi.