May Khương Hoài kịp thời nhìn xuống, ho nhẹ một tiếng.
Tuy Phó Bách Khâm nói chỉ cho cậu nửa tiếng đồng hồ ăn xiên nướng, nhưng sau khi ngồi xuống vẫn chưa hề thúc giục cậu. Anh uống ly nước ấm xong thì ngồi một bên, thong thả nhìn Khương Hoài ăn.
Đã lâu rồi không có ai ăn xiên nướng cùng Khương Hoài, ngày nào Lão Nhị cũng hẹn hò ngọt ngào với bạn gái, tuy Lão Đại tốt hơn chút, nhưng anh ấy thường xuyên đi công tác, ở ký túc xá chỉ còn mỗi Khương Hoài.
Sau khi bị Tần Tranh xa cách, thì càng không có ai đi ăn với Khương Hoài, cậu luôn cảm giác không hòa nhập được với sự náo nhiệt xung quanh.
Mỗi khi Lão Đại và Lão Nhị không có mặt, luôn là Tần Tranh tan học xong thì đến tìm cậu, hai người cùng ra phía sau ăn thịt xiên nướng. Cậu giật mình bừng tỉnh, nhíu mày, tự hỏi sao bản thân lại nhớ đến Tần Tranh.
Khương Hoài ngẩng đầu nhìn về phía đối diện, thấy Phó Bách Khâm thì vô thức nhếch môi.
Điều thần kỳ hơn là Phó Bách Khâm ngồi bên đó, tuy anh không ăn gì, nhưng tâm trạng lạ lùng vừa rồi của Khương Hoài lại thả lỏng hơn nhiều, hóa ra cậu không cô đơn đến vậy.
Phó Bách Khâm thấy Khương Hoài đang ăn lại bỗng nhiên ngẩng đầu cười với anh, trong lòng chợt khựng lại.
Giữa sự náo nhiệt của chợ đêm, thiếu niên ăn uống khiến cho mặt dính đầy tương ớt, trông có vẻ không lịch sự cho lắm. Thế nhưng khi ngẩng đầu, ánh mắt lại sáng lên, giống như ánh sáng từ ngọn đèn ven đường đang rọi vào trong đôi mắt hổ phách kia.
Phó Bách Khâm cầm cốc nước trong tay, hơi do dự, mãi sau mới lên tiếng: “Mười phút.”
“Vâng?”
Khương Hoài hoài nghi ngẩng đầu.
Phó Bách Khâm thản nhiên nói: “Cho cậu thêm mười phút.”
Khương Hoài: “…”
Đợi đã, chẳng lẽ Phó Bách Khâm cho rằng vừa nãy cậu ngẩng đầu cười với anh là để kéo dài thời gian ư?
Lần đầu bị người ta hiểu lầm như vậy, trong lòng Khương Hoài thấy hơi kỳ kỳ.
Có điều, cậu đột nhiên cảm thấy bạn cùng phòng mới tính cách mạnh mẽ, nhưng khá hòa đồng, thích hợp ở chung.
Rõ ràng không thích chỗ này, vẫn có thể cho cậu thêm mười phút.
Khương Hoài chớp chớp mắt, ung dung ăn miếng thịt bò.
Cậu nhìn điện thoại, cộng thêm mười phút mà Phó Bách Khâm đã cho, bây giờ cậu vẫn còn… hai mươi phút.
“Ông chủ, thêm một đĩa gan nhỏ nữa.”
Khương Hoài dứt khoát quay sang gọi thêm một đĩa nữa.
Gan đông lạnh được đóng thành gói nhỏ, sau khi chế biến xong thì được mang lên. Trong vòng hai mươi phút, Khương Hoài nhanh chóng ăn hết đống đồ ăn vừa gọi thêm.
Phó Bách Khâm nhíu mày nhìn đồng hồ, không hơn không kém. Sau khi Khương Hoài đứng lên tính tiền, đột nhiên Phó Bách Khâm lại nói: “Nếu có lố giờ, cũng không phải tôi không đợi được.”
Ý nói không cần ăn uống gấp gáp như vậy?
Khương Hoài chớp mắt, cảm thấy mình nghe hiểu ý của anh.
Nhưng lúc này bạn cùng phòng đã xoay người đi, làm cho Khương Hoài không biết ban nãy đối phương khách sáo hay thật sự nghĩ như vậy.
Sau khi hai người ăn xong thịt xiên nướng trên phố, về đến ký túc thì đã khuya, chỉ còn một tiếng đồng hồ nữa là đến giờ tắt đèn.
Sau khi Khương Hoài đặt đồ xuống, nghĩ đến hôm nay bạn cùng phòng mới đã ăn cơm chung với cậu, cho nên rất lịch sự khiêm nhường với anh:
“Anh vào tắm trước đi, em không vội.”
Phó Bách Khâm vốn định để Khương Hoài tắm trước, dù sao cậu cũng bị quáng gà. Nếu đang tắm mà đến giờ cắt điện thì nguy lắm, không ngờ Khương Hoài lại đặt đồ xuống rồi nhường anh vào trước.
Anh suy nghĩ một chút, nhận ra ý muốn cảm ơn của Khương Hoài, Phó Bách Khâm hơi khựng lại, cũng không từ chối, nhanh chóng dọn đồ vào tắm.
Khương Hoài cất dầu gội xong thì buồn chán chờ đợi.