Sau Khi Thất Tình Lại Được Anh Họ Của Crush Để Ý

Chương 11-3:

Khương Hoài tưởng Phó Bách Khâm bận rộn, định dọn dẹp đồ đạc quay về ký túc trước, không ngờ đối phương lại đột nhiên gửi tin nhắn đến, ngạc nhiên, đáp:

“Vâng, vừa mới xong tiết cuối.”

“Em chuẩn bị về nè.”

“Anh không ở ký túc xá ạ?”

Cậu nghĩ đến lời mà Lão Nhị và Lão Đại nói ban nãy, hai người họ ở ký túc xá, còn Phó Bách Khâm hình như đang bên ngoài.

Phó Bách Khâm ừ một tiếng: “Tôi ở bên ngoài quảng trường đợi cậu.”

“Về cùng nhau.”

Quảng trường?

Khương Hoài ngẩng đầu, từ phòng vẽ đi theo đường lớn chừng hai phút là đến quảng trường, không ngờ khoảng cách giữa cả hai lại gần đến vậy.

Cậu còn tưởng Phó Bách Khâm đang ở thư viện.

Bạn cùng phòng ký túc, đi đi về về với nhau là chuyện bình thường.

Khương Hoài không nghĩ nhiều, sau khi trả lời “ok” thì lập tức dọn đồ đạc ra ngoài.

Cậu vừa đến quảng trường đã thấy bóng dáng của Phó Bách Khâm.

Nam sinh trẻ tuổi, cao ngạo, lạnh lùng, đặc biệt nổi bật giữa đám đông.

Khương Hoài bước sang thì thấy Phó Bách Khâm quay đầu lại, sau khi nhìn cậu thì đột nhiên hỏi: “Chiều đã ăn cơm chưa?”

Khương Hoài chớp chớp mắt, không ngờ Phó Bách Khâm có thể nhìn ra được.

Lúc chiều khi giáo viên giao bài tập, bắt bọn họ phải hoàn thành một bức tranh, cậu mãi ngồi vẽ, không để ý đến chuyện cơm nước, chỉ có thể ngồi tại chỗ gặm mấy miếng bánh quy nhỏ.

Không ngờ Phó Bách Khâm nhìn ra được.

Cậu định nói tối về sẽ nấu mì ăn liền, chợt nghe Phó Bách Khâm hỏi:

“Mệt không?”

Khương Hoài lắc đầu.

Không mệt, ngồi cả buổi trưa trong phòng vẽ tranh, xương cốt thư giãn, lúc này cậu không mệt mỏi chút nào, phấn chấn đến nổi có thể ăn được một con trâu.

Thấy sắc mặt cậu có vẻ gì là miễn cưỡng, lúc này Phó Bách Khâm mới nói: “Ra sau trường ăn đi.”

Bây giờ căng tin trường học đã đóng cửa, chỉ có thể đi ra con phố ăn vặt phía sau.

Khương Hoài nghĩ Phó Bách Khâm cũng chưa ăn, nên mới gọi cậu đi cùng, hai mắt sáng lên.

“Vâng.”

“Em đã gửi tin nhắn cho mấy người Lão Nhị rồi, nói là tối nay về trễ một chút.”

Sau khi gửi tin nhắn vào nhóm thì cậu cất điện thoại đi, đến phố ăn vặt với Phó Bách Khâm.

Buổi tối đường này rất đông, quán thịt xiên ven đường toàn là người. Khương Hoài nhìn qua, cảm thấy Phó Bách Khâm sẽ không ngồi ăn ở quán thịt nướng vỉa hè như vậy, cho nên chuẩn bị tâm lý bỏ qua.

Ánh mắt của cậu lưu luyến dừng ở quán xiên nướng đó rất lâu, Phó Bách Khâm muốn không biết cũng khó.

Anh nhìn khung cảnh đông đúc ồn ào và tủ gỗ trên mặt đất, nhíu mày một chút, có điều vẫn dừng lại.

Khương Hoài hơi ngạc nhiên ngẩng đầu.

Phó Bách Khâm nhìn đồng hồ:

“Cho cậu nửa tiếng để ăn.”

Nửa tiếng sau, Khương Hoài ngó bạn cùng phòng ngồi trên ghế lạnh lùng nhìn cậu ăn, cảm thấy vô cùng kỳ diệu.

Phó Bách Khâm thật sự ngồi ăn thịt xiên với cậu!?

Khí chất của anh hoàn toàn không phù hợp với cửa hàng thịt nướng ồn ào lộn xộn này, anh ngồi ở đây, vài người đi trên đường không nhịn được mà quay đầu lại nhìn.

Khương Hoài cắn miếng gan nhỏ, cảm thấy có chút khó xử với bạn cùng phòng. Khi chạm phải ánh mắt của Phó Bách Khâm, cậu quay đầu đi, không nhịn được muốn cười.