“Vâng?”
Cậu có chút nghi hoặc.
Phó Bách Khâm nói: “Không phải hôm nay đầy tiết à?”
“Vẫn còn hai mươi phút, đi mua bữa sáng trước.”
Anh nhớ rõ lần trước Khương Hoài đi học mà không ăn sáng nên phát sốt.
Thật ra Khương Hoài không nghĩ được nhiều như vậy, nhưng chỉ cần nhắc đến bữa sáng, cả người cậu sẽ có tinh thần ngay.
Nếu học cả ngày mà buổi sáng không ăn cơm thì đúng là tàn nhẫn quá, vậy nên cậu nhanh chóng đồng ý lời nói của Phó Bách Khâm.
Hai người đi ngang qua toà giảng đường số ba, khi đến căng tin ở gần đó, Khương Hoài thấy Phó Bách Khâm mua bánh bao cua hấp, cũng tự giác xếp hàng mua hai giỏ bánh bao, cho Phó Bách Khâm một giỏ.
“Cảm ơn bánh bao của anh hôm qua.”
Phó Bách Khâm nhìn theo động tác của cậu, nhướng mày, không từ chối mà duỗi tay nhận lấy.
Lúc này Khương Hoài mới nở nụ cười.
Khương Hoài không thích nợ người khác, Phó Bách Khâm vừa đến mà đã săn sóc cho cậu hết mấy ngày, cậu có hơi ngượng ngùng.
Sau khi đối phương nhận giỏ bánh bao, lại đi mua hai ly sữa đậu nành.
Mỗi người một ly, bữa sáng hoàn hảo.
Sữa đậu nành này sáng nay mới ép, cầm trong tay còn toả hơi ấm, vô cùng thích hợp với thời tiết âm u sáng nay.
Phó Bách Khâm cầm ly sữa đậu nành, quay lại nhìn Khương Hoài: “Cảm ơn.”
Khương Hoài vội lắc đầu:
“Không cần khách sáo ạ.”
“Chúng ta đi thôi, sắp muộn rồi.”
Cậu đi phía trước, Phó Bách Khâm nhìn theo bóng dáng Khương Hoài, dần thu hồi ánh mắt.
…
Học suốt cả ngày, đến tận tối mới kết thúc, Khương Hoài có hơi đau lưng mỏi eo.
Buổi sáng cậu đến tòa giảng đường số ba, buổi chiều và tối đến phòng vẽ tranh.
Khương Hoài ngồi trong phòng vẽ xoa xoa bả vai.
Sau khi giáo viên rời khỏi, thoáng nhìn qua đồng hồ thì đã chín giờ tối.
Đèn đường ngoài phòng học sáng lên, mấy con đom đóm vây quanh đèn.
Cậu dừng tay một chút, lấy điện thoại, chụp một bức ảnh, theo bản năng muốn gửi cho Tần Tranh. Nhưng vừa mở trang cá nhân của Tần Tranh thì ngẩn ra một lúc, rồi thoát ra.
Hiện giờ, quan hệ giữa cậu và Tần Tranh đã không còn thích hợp để chia sẻ những thứ này nữa.
Khương Hoài lại vào nhóm chat ký túc xá, gửi bức ảnh đom đóm vừa chụp được vào đó. Chu Đoàn và Lý Lập Trình đang nằm trên giường nhìn thấy, đều phấn khởi.
“Mùa hè ở trường học còn có đom đóm?”
“Trước kia tôi chưa từng thấy.”
Âm thanh Wechat vang lên tích tích, sau khi Lão Nhị gửi tin, Lão Đại lập tức nhấn một like.
Nhìn thấy cán bộ kỳ cựu thả like, Khương Hoài mỉm cười, lúc này lại nhìn nhóm chat ký túc xá, cậu chợt nhận ra.
Bởi vì lúc trước Phó Bách Khâm chưa chuyển đến, cho nên trong nhóm chat này chỉ có ba người, Phó Bách Khâm vẫn chưa được thêm vào..
Lão Đại và Lão Nhị vẫn đang nói chuyện đom đóm, định tranh thủ hôm nào rảnh sẽ đưa bạn gái đi xem đom đóm, tiện thể tạo bầu không khí lãng mạn.
Nhìn hai trai thẳng đang bày mưu cho nhau, Khương Hoài giật giật khóe miệng: “Tôi thêm Phó Bách Khâm vào nhé?”
Cậu vừa nhắc, hai người họ chợt nhận ra, bạn mới cùng phòng mới vẫn chưa được thêm vào.
“May mà Tiểu Khương nhắc nhở.”
Khương Hoài thoát ra ngoài, trỏ tay vào wechat của Phó Bách Khâm, thêm đối phương vào nhóm.
Phó Bách Khâm đang nghe điện thoại, sau khi cúp máy thì điện thoại rung lên, mở ra đã thấy lời mời vào nhóm của Khương Hoài.
“666 Nhóm đại phát.”
Thấy tên nhóm không đứng đắn lắm, Khương Hoài nhanh chóng giải thích:
“Đây là nhóm ký túc xá.”
“Ba người bọn em đều ở đây.”
Phó Bách Khâm nhìn biểu cảm được Khương Hoài gửi đến thì dừng lại một chút, lục tìm Wechat hết nửa ngày. Sau khi phát hiện mình không có sticker đáng yêu thế này, chỉ trả lời một chữ “ừm” rồi đồng ý lời mời.
Sau khi thêm Phó Bách Khâm vào nhóm, Lão Đại và Lão Nhị rất đứng đắn chào đón mấy câu, thấy đối phương hình như đang bận nên rời khỏi nhóm chat.
Phó Bách Khâm nhìn vào điện thoại, khẽ híp mắt:
“Vừa tan học à?”