Khương Hoài không biết anh đang ở rất gần.
Gần như đã vượt khỏi khoảng cách giao tiếp gần nhất giữa Phó Bách Khâm và mọi người, sau khi cậu gắp thêm một cái bánh bao cua thì ngẩng đầu lên.
Cậu mang theo hơi thở mát mẻ và mùi hương sữa tắm rời đi, cơ thể đông cứng của Phó Bách Khâm mới có thể dần thả lỏng. Anh quay đầu, thấy Khương Hoài vừa đắp khăn lông lên tóc, vừa híp mắt ăn bánh bao, dừng một chút mới lên tiếng.
“Sấy khô tóc đi.”
Khương Hoài chớp mắt, nhìn lên bàn, phát hiện bản thân vừa mới tắm xong, tóc vẫn còn dính nước, vừa nãy đã nhỏ vài giọt xuống bàn.
Trên mặt bàn gỗ sẫm màu có vài giọt nước nhỏ, Khương Hoài hơi ngượng. Vừa rồi cậu chỉ lo ăn bánh bao hấp, quên mất tóc vẫn chưa sấy.
“À, em sấy ngay.”
Khương Hoài lấy vài tờ giấy lau mặt bàn, sau đó ngồi xa một chút, lục ngăn kéo tìm máy sấy tóc.
Phó Bách Khâm khẽ nhíu mày, không phải anh ghét bỏ Khương Hoài làm nhỏ nước xuống bàn.
Nhưng mà…
Nhưng mà cái gì thì chính anh cũng không rõ.
Hơi nước lạnh lẽo khi Khương Hoài đến gần dường như vẫn còn phảng phất bên tai, Phó Bách Khâm nhìn Khương Hoài đang sấy tóc, dừng một chút rồi thu hồi ánh mắt, ăn mà không biết mùi vị gì.
Sấy đến khi tóc khô hẳn, chắc chắn sẽ không để nước nhỏ lên bàn nữa, Khương Hoài mới chạy qua, tiếp tục ăn phần bánh bao cua còn lại.
Bánh bao thơm ngon, dù để hơi lâu nhưng hương vị vẫn không giảm. Khương Hoài không đói lắm, chỉ muốn thoả mãn đam mê ăn đồ ngon của mình thôi.
Lão Đại và Lão Nhị có hẹn ăn tối với bạn gái, nhưng nhìn Khương Hoài ăn ngon như vậy, cũng không nhịn được.
“Ăn ngon vậy à?” Lão Nhị hoài nghi hỏi.
Khương Hoài gật đầu rồi quay lại:
“Mùi vị đồ ăn căng tin trường nấu gần giống với bên ngoài bán.”
“Đáng tiếc hết rồi.”
Lão Nhị vừa định bảo cho ăn ké.
Đã thấy Khương Hoài bỏ miếng bánh bao cuối cùng vào miệng.
Lão Nhị: …
Cậu ta quay đầu nhìn sang Phó Bách Khâm, đương nhiên không dám lên tiếng, lúc này lại đau buồn quay về giường, nói chuyện phiếm với bạn gái yêu dấu.
Lão Đại vô tình nhìn thấy tình cảnh đó, suýt chút nhịn không được mà cười thành tiếng.
Anh ấy ho khan một tiếng, quay đầu đi, giả vờ nghiêm túc viết luận văn.
Khương Hoài giật giật khóe miệng, thầm nghĩ Lão Nhị muốn ăn sao không nói sớm, cứ phải đợi cậu ăn hết mới dở chứng. Nhưng có tình huống như vậy, tâm trạng Khương Hoài cũng tốt hơn nhiều.
Khương Hoài thu dọn hộp bánh bao bỏ vào trong túi đựng rác, lúc này mới lười biếng ngồi gần ban công chơi điện thoại di động.
Sau khi mở máy lên, Khương Hoài vào trong nhóm lớp thì thấy thời khoá biểu đã thay đổi, tiết của chiều thứ năm được chuyển lên sáng mai.
Tính luôn cả mấy tiết học ngày mai, gần như đã kích lịn.
Cả lớp đều kêu rên, Khương Hoài cũng không ngoại lệ.
“Sao vậy?”
Bên tai bỗng vang lên giọng nói, Khương Hoài ngẩng đầu, thấy Phó Bách Thâm thu dọn đồ đạc xong đang đứng bên cạnh cậu.
Cậu không ngần ngại đưa điện thoại cho Phó Bách Khâm xem.
“Ngày mai chúng ta đầy tiết luôn.”
Phó Bách Khâm liếc mắt nhìn, ánh mắt lướt qua thời khóa biểu trên tay Khương Hoài. Khi nhìn thấy trên lịch sáng mai ghi toà giảng đường số ba, đuôi lông mày có hơi nhếch lên.
“Ngày mai tôi cũng học bên đó.”
Anh dừng lại một chút, khi Khương Hoài ngẩng đầu lên, thản nhiên nói: “Ngày mai có thể đi cùng, tôi cũng đầy tiết.”
Khương Hoài không ngờ người già năm ba như Phó Bách Khâm cũng đầy tiết, trong lòng không khỏi nhẹ nhõm hơn.
“Được thôi.”
“Ngày mai em sẽ dậy sớm hơn.”
Cậu trò chuyện thêm vài câu, đột nhiên nghĩ đến truyện tranh của mình, lập tức chạy lên giường tiếp tục vẽ.
Phó Bách Khâm ngẩng đầu nhìn Khương Hoài, không hiểu sao tâm trạng cũng khá hơn.
…
Ngày hôm sau, Lão Đại và Lão Nhị ở phía sau chậm chạp thu dọn đồ đạc đi đến toà giảng đường số hai.
Khương Hoài và Phó Bách Khâm thì học ở toả giảng đường số ba. Bốn người chia tay nhau ở cửa. Khương Hoài quay đầu lại thì thấy Phó Bách Khâm liếc nhìn đồng hồ.
“Vẫn còn hai mươi phút nữa.”