Hắn nhớ rõ lúc trước hắn vốn là người mẫu truyền linh cảm cho truyện tranh mới của Khương Hoài. Nhưng bởi vì đột nhiên tỏ tình, chuyện này không giải quyết được gì, vậy nên thực ra trong lòng Tần Tranh có chút áy náy.
Nhưng hắn không thích con trai, thật sự không thích hợp làm người mẫu... linh cảm của Khương Hoài nữa.
Cũng không biết bây giờ Khương Hoài đã tìm được người thích hợp chưa.
Khương Hoài ngẩng đầu nhìn hắn, làm như không có việc gì.
“Khá tốt.”
“Hai ngày nay đang tìm cảm hứng.”
Cậu càng biểu hiện như không có việc gì thì Tần Tranh càng áy náy, lúc này khẽ nhíu mày.
Khương Hoài lại dừng lại, bỗng nhiên cười nói: “Không có gì đâu mà.”
“Thân phận hiện tại của cậu quả thật không còn phù hợp nữa.”
“Là linh cảm mà thôi, tớ sẽ mau giải quyết ấy mà.”
Cậu cười tươi rói, cặp mắt hổ phách xinh đẹp cong xuống, khiến Tần Tranh giật mình. Muốn mở miệng nói gì đó nhưng lúc này Khương Hoài lại xua tay.
“Mau trở về đi.”
“Cũng đã muộn rồi.”
Cơm nước xong sắc trời hơi u ám, người người tới lui trong sân trường thỉnh thoảng cũng thoáng nhìn qua bên này.
Tần Tranh cũng nở nụ cười.
“Được, vậy tớ đi trước đấy nhé.”
“Cuối tuần cùng nhau chơi bóng rổ đi.”
Khương Hoài gật đầu, nhìn Tần Tranh rời đi, thu hồi ánh mắt.
Cậu vừa mới vào ký túc xá, Lão Nhị đã thò đầu ra.
“Lại cùng Tần Tranh đi ăn cơm à?”
Lúc mới khai giảng, Lão Đại và Lão Nhị trong ký túc xá đã biết Khương Hoài có một người bạn tên là Tần Tranh, hai người thường xuyên cùng nhau chơi bóng.
Khương Hoài gật đầu.
“Các cậu ăn cơm chưa?”
Lão Nhị nói: “Hai chúng tôi ăn cùng bạn gái rồi.”
Khương Hoài thu hồi ánh mắt, nhìn về ký túc xá, phát hiện Phó Bách Khâm không có ở đây.
Anh vẫn chưa về à?
Trong đầu hiện lên ý nghĩ này, Khương Hoài lắc đầu, vì mới cùng Tần Tranh ăn cơm xong, về có chút mệt mỏi nên đi tắm trước.
Mùi thuốc lá dính trên bàn bên cạnh nhà hàng Tứ Xuyên được rửa sạch sẽ, Khương Hoài duỗi lưng đi tới.
Phó Bách Khâm vẫn chưa có ở đây lúc cậu trở về, lúc này đã về ký túc xá.
Thấy cậu đi ra, lại dời ánh mắt nhìn sang.
Khương Hoài bị ánh mắt đối phương nhìn chằm chằm, không biết vì sao lại có chút ngượng ngùng. Ma xui quỷ khiến nói: “Cái kia, xin lỗi, em không ngờ rằng tạm thời lại có việc.”
Phó Bách Khâm nhìn Khương Hoài, thấy tâm trạng suy sụp lúc trước của cậu hình như đã được giải quyết, lắc đầu.
“Không có gì.”
Anh không ăn ở căn tin trường học, mà mang cơm về.
Trong hộp đóng gói gọn gàng chứa hai hộp bánh bao hấp nhỏ và thêm một ít đồ ăn khác.
Khương Hoài nhìn qua, bụng bỗng nhiên kêu ùng ục hai tiếng. Lúc nãy ăn liên hoan, bụng vốn không có khẩu vị gì giờ đây bỗng nhiên bắt đầu reo lên.
Khương Hoài: ...
Cứu mạng, chắc hẳn anh không nghe thấy đâu ha?
Cậu chậm rãi dời ánh mắt đi, muốn làm bộ như không có việc gì đi sấy tóc.
Lúc này lại nghe được giọng nói của Phó Bách Khâm.
“Tôi có gọi thêm một phần.”
“Chưa ăn.”
Giọng nói lạnh lùng nhàn nhạt vang lên bên tai, nhưng Phó Bách Khâm lại đặt một đôi đũa mới tinh bên tay.
Khương Hoài: Phó Bách Khâm đang mời cậu à?
Cậu quay đầu lại, đối phương đặt một l*иg bánh bao nhỏ ở bên cạnh, sau đó đã bắt đầu cúi đầu ăn cơm.
Khương Hoài do dự một chút, vẫn không chống đỡ được cơn đói bụng, sau khi nói tiếng cảm ơn lập tức đi qua cầm lấy đũa.
“Ngày mai tôi cũng mang cho cậu.”
Cậu đứng sau Phó Bách Khâm, gắp một miếng bánh bao nhỏ nếm thử, mắt bỗng nheo lại.
“Đây là thịt cua ạ?”
Khương Hoài vui vẻ, cậu thích nhất là ăn bánh bao hấp cua, nhưng căn tin trường học lại không có.
Sao hôm nay lại có nhỉ?
Bởi vì quá phấn khích, Khương Hoài đột nhiên quay đầu lại, mái tóc ướt đẫm dán ra sau tai Phó Bách Khâm.
Nhưng bản thân Khương Hoài lại không phát hiện ra.
Sau khi phát hiện Phó Bách Khâm thật sự mua rất nhiều, lại vươn tay lấy cái thứ hai.
Mái tóc lạnh lẽo dán bên tai, Phó Bách Khâm dừng động tác, thân thể đột nhiên cứng đờ.