Chiều hôm đó gửi tin nhắn cho Khương Hoài, bảo cậu chơi bóng rổ chính là em họ của anh?
Phó Bách Khâm khẽ nhíu mày, nhìn tấm ảnh thật lâu, mới trả lời Khương Hoài.
Khương Hoài cúi đầu nhìn, chỉ có một câu đơn giản “Ừ”.
Rất phù hợp với phong cách của Phó Bách Khâm, cậu giật khóe miệng, đặt điện thoại xuống.
Tuy Tần Tranh ngồi ở bên kia, nhưng vẫn chú ý đến Khương Hoài. Khi trông thấy Khương Hoài cúi đầu nhìn di động, không khỏi nhìn nhiều thêm, đoán chừng Khương Hoài đang nói chuyện phiếm với ai đó.
Cũng may một người anh em bên cạnh đã giúp hắn hỏi.
“Khương Hoài, nói chuyện với ai vậy?”
“Đồ ăn trước mặt đã nguội cả rồi kìa.”
Tần Tranh nhìn qua, Khương Hoài ngẩng đầu lên nở nụ cười.
“Bạn cùng phòng thôi.”
Bạn cùng phòng... Là Lý Lập Trình và Chu Đoàn trong phòng Khương Hoài đó hả?
Đuôi lông mày Tần Tranh thoáng thả lỏng, lúc này tâm trạng khó chịu lại tốt lên.
Khương Hoài không biết tâm tư của Tần Tranh, sau khi trò chuyện vài câu thì bắt đầu ăn cơm.
Lúc này Tần Tranh tự nhiên cũng thu hồi ánh mắt.
Ăn xong bữa cơm thì đã đến buổi chiều, Khương Hoài cũng không nghĩ tới sẽ có một ngày cậu có thể ăn cơm cách xa Tần Tranh như vậy, cảm giác trải nghiệm rất thần kỳ.
Sau khi cậu ăn mấy miếng đồ ăn trước mặt, lại cảm thấy hơi không muốn ăn, miễn cưỡng ăn hết phần cơm trong bát. Trong đầu Khương Hoài đã bắt đầu nghĩ buổi tối lúc trở về sẽ mua chút đồ ăn vặt trên phố.
Tần Tranh nhìn thấy Khương Hoài ăn không ngon miệng, không khỏi nhíu mày.
“Món ăn nhà này không hợp khẩu vị sao?”
Món cay Tứ Xuyên nhà này cũng xem như nổi tiếng trước cổng trường, vừa cay vừa ngon.
Những người khác đang ăn có chút bối rối.
“Không đâu, hương vị rất chính tông là đằng khác.”
Khương Hoài giật mình, lắc đầu nói: “Ăn rất ngon.”
“Cơ mà hôm nay tớ không có khẩu vị thôi.”
Vốn Tần Tranh muốn hỏi cậu có phải không thoải mái ở đâu không, nhưng chung quanh đều là người, hắn lại ngồi cách xa Khương Hoài. Hắn hơi khựng lại, cuối cùng vẫn không nói gì.
Khương Hoài để đũa xuống, chờ nhóm người Tần Tranh kết thúc, lúc này mới cùng đi ra ngoài.
Vừa ra khỏi nhà hàng Tứ Xuyên đã phải tách ra, ký túc xá của Tần Tranh ở một đầu khác, không cùng đường với Khương Hoài.
Nếu như trước kia, Tần Tranh sẽ cười đưa Khương Hoài về trước, sau đó mới về ký túc xá của mình. Nhưng bây giờ quan hệ của hai người đã thay đổi, Tần Tranh có chút do dự.
Không đợi Tần Tranh nói gì, Khương Hoài đã chủ động mở miệng.
“Các cậu về trước đi, tớ tự về được.”
Mấy người bạn học bên cạnh lên tiếng chào hỏi rồi lũ lượt rời đi.
Ánh mắt Khương Hoài chuyển sang Tần Tranh, phẩy tay.
“Đi thôi.”
Trông mặt cậu rất thoải mái, không nhìn ra biểu cảm gì khác.
Tần Tranh có chút bực bội, bỗng nhiên nói: “Nếu không... Hay là để tớ đưa cậu về nhé.”
“Cậu chờ tớ một chút.” Hắn xoay người nói mấy câu gì đó.
Đợi đến khi Khương Hoài kịp phản ứng, Tần Tranh đã đuổi bạn cùng phòng về rồi đi tới.
“Đi thôi.”
Khương Hoài: ...
Cậu thật sự không biết Tần Tranh làm như vậy vì có dụng ý gì.
Đối phương đã tách khỏi bạn cùng phòng, cậu cũng không thể để Tần Tranh trở về nữa, lúc này cũng chỉ có thể tùy ý để Tần Tranh đưa cậu đi.
Suốt quãng đường từ ngõ sau của trường đến khu ký túc xá, cả hai đều không nói một lời nào.
Tần Tranh không biết nói gì.
Lúc đến cửa ký túc xá, hắn mới nhịn không được mở miệng: “Đúng rồi, truyện tranh mấy ngày nay của cậu... thế nào rồi?”