Ngày hôm sau, Khương Hoài ở phòng vẽ tranh học xong rồi ở lại đợi Tần Tranh.
Bạn học trong lớp lục tục đi ra ngoài, khi nhìn thấy thanh niên cao lớn anh tuấn ở cửa đều không khỏi liếc nhìn thêm lần nữa.
Khương Hoài đã hoàn thành bài tập vẽ, vốn định chuẩn bị ở lại phòng vẽ truyện tranh, bởi lẽ bây giờ truyện tranh của cậu mới chỉ vẽ tới nhân vật ngài thỏ mà thôi.
Mà một nhân vật chính khác vẫn chưa được xác định, nhưng đã gần đến ngày bắt đầu thoả thuận với biên tập viên nên không thể kéo dài thêm nữa.
Ai ngờ khi cậu vừa quay đầu, lại nhìn thấy Tần Tranh.
Tần Tranh đứng cạnh cửa, có thể vì mới từ ngoài trường trở về nên vẫn còn mặc một bộ đồng phục xe máy, vô cùng thu hút sự chú ý của mọi người.
Khương Hoài dừng động tác thu dọn đồ đạc lại, thở dài.
Vài phút sau, cậu thu dọn đồ đạc đi tới bên cạnh Tần Tranh, như không có việc gì: “Hôm nay không có việc gì à?”
“Cứ nói như mỗi ngày tớ đều bận việc vậy nhỉ.”
Tần Tranh nở nụ cười, thành tích của hắn xuất sắc, là thiên tài máy tính, thêm gia thế tốt. Cùng với khuôn mặt chó sói nhỏ nhắn đẹp trai và ngỗ ngược, từ ngày khai giảng bắt đầu, mối quan hệ xã giao luôn không hề đứt đoạn.
Cho dù Tần Tranh không đăng gì lên bảng tin, nhưng mỗi ngày Khương Hoài đều có thể nhìn ra Tần Tranh đi đâu, lại làm chuyện gì, chuyện hôm qua chơi bóng cũng vậy.
Khi cậu đối diện với ánh mắt của Tần Tranh, nhìn thấy cặp mắt đó vẫn là đôi mắt mà cậu thích, lập tức quay đầu đi, không nhìn hắn nữa.
“Chỉ đùa một chút thôi.”
“Đi ăn cơm à?” Cậu chủ động hỏi.
Tần Tranh thở phào nhẹ nhõm, mở miệng nói: “Đi, hôm nay tớ mời, dẫn cậu đi ăn cơm nè.”
Khương Hoài gật đầu, mang theo bảng vẽ đi qua.
Tần Tranh dẫn cậu đến một quán ăn Tứ Xuyên trước cổng trường, Khương Hoài vốn tưởng chỉ có mỗi hai người bọn họ. Nào ngờ sau khi đi vào mới ngạc nhiên phát hiện ra tất cả bạn bè của Tần Tranh đều ở đây, còn có mấy người trước đó cùng nhau chơi bóng rổ nữa.
Khương Hoài khẽ chớp mắt, trong lòng bỗng nhiên nghĩ đến, từ sau khi cậu và Tần Tranh thổ lộ, hình như bọn họ không còn ăn cơm riêng với nhau nữa.
Tần Tranh biết mình thầm mến hắn.
Sau khi từ chối cậu, vì không muốn gây ra hiểu lầm, cho nên lúc ăn cơm mới gọi rất nhiều người tới cùng dùng bữa, Khương Hoài cũng có thể hiểu được, nhưng mà dù sao đi nữa trong lòng cũng có chút không thoải mái.
Cậu rũ mắt xuống, che giấu xúc cảm trong đáy mắt, sau khi gật đầu chào hỏi những người khác, tìm bừa một chỗ ngồi.
Cậu và những người tới đây có quan hệ không tệ, vậy nên chẳng mấy chốc sau khi ngồi xuống, đã có người quay đầu lại nói chuyện với nhau.
Khương Hoài điều chỉnh tâm trạng, thản nhiên trò chuyện đôi ba câu.
Lúc này điện thoại hơi rung, cậu cúi đầu nhìn, phát hiện là Phó Bách Khâm gửi tới gì đó.
Giao diện chỉ có mấy chữ ngắn gọn, hỏi là có cần đợi cậu sau khi rời khỏi thư viện không.
Hai ngày vừa rồi, nếu như hai người tiện đường thì sẽ ăn cơm cùng nhau. Hôm nay cậu bị Tần Tranh kéo ra liên hoan, thiếu chút nữa quên không nói cho Phó Bách Khâm.
Tay Khương Hoài nhấn mấy cái trên điện thoại rồi chụp một tấm ảnh mặt bàn gửi qua.
“Em ăn liên hoan.”
“Hôm nay có thể về muộn một chút, anh không cần chờ em đâu ạ.”
Phó Bách Khâm vừa ra khỏi thư viện, định đi đường vòng đến phòng vẽ tranh cùng Khương Hoài thì nhận được tin nhắn của cậu. Sau khi thấy mấy chữ “không cần chờ”, Phó Bách Khâm hơi dừng một chút.
Ngón tay đặt trên ảnh chụp trên điện thoại di động, ma xui quỷ khiến nhấn mở hình ảnh.
Tổng thể là một nhà hàng Tứ Xuyên, có rất nhiều người, chắc hẳn có khoảng mười người tụ tập liên hoan.
Ánh mắt Phó Bách Khâm dừng ở một chỗ, khi nhìn thấy móc chìa khóa xe máy đặt trên bàn, nhận ra đây là xe của Tần Tranh.
Cho nên... Khương Hoài và Tần Tranh thật sự quen biết nhau?