“Cảm ơn ạ.”
“Suýt chút nữa thì em đã quên rồi.”
Phó Bách Khâm lắc đầu, nhìn Khương Hoài cầm điện thoại, vô thức mở ra.
Thấy Tần Tranh gửi tin nhắn, Khương Hoài dừng lại một chút, vẫn trả lời: “Không cần, hai người chơi trước đi, tớ còn chưa ăn cơm.”
Bên kia, Tần Tranh đang ở sân bóng rổ vội vàng dừng lại, cầm lấy điện thoại. Sau khi nhìn thấy tin tức của Khương Hoài, vẻ mặt có chút mất mát.
Giờ này còn chưa ăn cơm sao?
Hắn nhìn thời gian, muốn hỏi thêm một câu, nhưng lại có chút do dự.
Đồng đội bên cạnh thấy hắn nhìn điện thoại, không khỏi tò mò: “Anh Tần, khi nào thì Khương Hoài mới tới đây?”
Tần Tranh lắc đầu: “Cậu ấy còn có việc.”
“Chúng ta đánh trước đi.”
Tần Tranh ném điện thoại vào túi, lấy lại tinh thần.
Buổi trưa hắn nói chuyện Khương Hoài thầm mến hắn với anh họ, nhưng lại không nói tên, chỉ nói đó là một người bạn tốt.
Toàn bộ quá trình Phó Bách Khâm nghe, cũng không phát biểu ý kiến gì, lại khiến Tần Tranh hơi thả lỏng một chút.
Sau khi trở về, lại có chút hối hận, cảm thấy hắn vì tránh hiềm nghi mà mấy ngày nay trở nên xa cách với Khương Hoài quá. Ngay cả ngày hôm qua Khương Hoài sợ bóng tối, hắn cũng không đi cùng cậu.
Tuy Lão Nhị nói ngày hôm qua Khương Hoài không sao, nhưng trong lòng Tần Tranh vẫn áy náy.
Hắn bảo vệ Khương Hoài quá lâu, hầu như không để Khương Hoài chịu chút uất ức nào.
Nhưng hiện giờ người không quan tâm Khương Hoài lại trở thành hắn.
Tần Tranh mím môi, có chút bực bội, lúc chơi bóng cũng vô cùng hung hăng. Tần Tranh quay đầu, ý cười không đến đáy mắt, sau khi chụp quả bóng lại tiếp tục bắt đầu.
Khương Hoài không biết chuyện bên Tần Tranh, sau khi Tần Tranh nhắn tin, tâm trạng vui vẻ vì đọc truyện tranh yêu thích có chút tụt mood.
Thật ra cậu không có ý kiến gì với Tần Tranh, nhưng mà cảm giác kiểu vừa đấm vừa xoa này cậu thật sự không thích.
Tối hôm qua lúc phát bệnh quáng gà, thật ra cậu đã nghĩ đến Tần Tranh.
Hai người từ nhỏ đã ở bên nhau, khi đó cho dù cậu không nói cho Tần Tranh biết buổi tối mình không nhìn thấy, nhưng Tần Tranh cũng sẽ lôi kéo cậu cùng đi đường đêm về nhà.
Nhưng mà hiện giờ rốt cuộc đã không giống vậy nữa rồi.
Khương Hoài siết chặt tay, tắt điện thoại di động.
Phó Bách Khâm lại nhìn cậu, nhìn thấy Khương Hoài cúi đầu mới nhận ra tâm trạng của cậu có chút không tốt.
Tại sao? Bởi vì tin nhắn vừa rồi ư?
Phó Bách Khâm hơi nheo mắt lại.
Khương Hoài phục hồi tinh thần lại, ngẩng đầu miễn cưỡng nở nụ cười.
“Đi thôi, đi ăn cơm thôi nào.”
Mãi cho đến khi cơm nước xong xuôi trở về, tâm trạng Khương Hoài vẫn không tốt lên là bao.
Lão Đại và Lão Nhị ở ký túc xá đều tự nấu cháo, gọi điện với bạn gái.
Khương Hoài tắm rửa xong, mở nhóm bạn bè ra, thấy được ảnh chụp những người khác đăng lên.
Hôm nay Tần Tranh chơi bóng rất hăng, mấy người đối diện bị đánh kêu rên liên tục, đều nhịn không được đăng trạng thái oán giận. Khương Hoài cúi đầu nhìn, khi nhìn thấy ảnh Tần Tranh ném bóng, cố ý dừng ở đó vẽ lại.
Phó Bách Khâm quay đầu, thấy Khương Hoài đang lướt mạng xã hội.
Sau khi anh đi vào phòng tắm, nhắm mắt lại, trong lòng bỗng nhiên nghĩ tới vẻ mặt Khương Hoài khi nhận được tin nhắn.
Ánh mắt mất mát, giống như con thỏ không có được cà rốt lại muốn làm bộ như không có việc gì mỉm cười, trông thật ngu ngốc đần độn khi không có bờm sư tử uy phong lẫm liệt.
Nhưng lại khiến anh cảm thấy... không thoải mái.