Phó Bách Khâm nhìn thấy tin nhắn của Khương Hoài xong, quay đầu nhìn ra bên ngoài.
Anh hoàn toàn có thể dành cả ngày trong thư viện mà không bị phân tâm. Nhưng sau khi nhận được tin nhắn của Khương Hoài, lại nhìn ra ngoài nhiều lần.
Mười phút rồi, còn chưa tới nữa.
Phó Bách Khâm đặt bút xuống, vừa định mở điện thoại thì nghe thấy một giọng nói rất nhỏ.
Anh quay đầu lại, lập tức thấy Khương Hoài đang đi thang máy lên. Ánh mắt dò xét nhìn vài người lẻ tẻ trong thư viện, tìm thấy vị trí của anh.
Phó Bách Khâm cũng không phát hiện ra thế mà ánh mắt anh lại thoáng thả lỏng, đặt điện thoại xuống.
“Ấy, anh ở chỗ này ạ.”
“Lầu hai có tận hai lối ra, thiếu chút nữa em không tìm được anh rồi.”
Khương Hoài đặt trà sữa trong tay xuống, giọng nói nhỏ dần.
Phó Bách Khâm đóng laptop lại.
“Cảm ơn.”
“Lỗi của tôi, lần sau sẽ nói rõ hơn.”
Khương Hoài không ngờ rằng anh lại nghiêm túc như vậy, có hơi xấu hổ lắc đầu.
“Không sao không sao ạ, em chỉ thuận miệng nói thôi.”
Cậu đi thẳng một mạch từ phòng ngủ đến thư viện, là một quãng đường không ngắn, thời tiết bên ngoài chưa đến mức hoàn toàn lạnh cóng, điều hòa trong thư viện lại chỉnh nhiệt độ rất thoải mái, Khương Hoài chuẩn bị chờ nhiệt độ bên ngoài hơi hạ xuống chút thì sẽ ra ngoài ăn cơm.
Phó Bách Khâm thấy cậu ở lại, thu hồi ánh mắt.
Khương Hoài chạy đến giá sách thư viện lấy một quyển truyện tranh, ngồi ở bàn kế bên Phó Bách Khâm xem.
Cậu không thường xuyên đến thư viện, không biết trong thư viện ấy thế mà lại có những quyển sách này.
Sau khi Khương Hoài phát hiện ra, ánh mắt rực sáng, trên giá sách có vài quyển truyện tranh mà bên ngoài tiệm sách cũng không mua được, không nghĩ tới trường học bọn họ lại có của báu thế này.
Lúc này bụng còn chưa đói, Khương Hoài mở truyện tranh ra thảnh thơi xem.
Phó Bách Khâm làm việc một lát thì lại ngẩng đầu lên, nhìn thấy cậu chăm chú như vậy, ánh mắt hơi hạ xuống, rơi xuống trên mặt Khương Hoài.
Thật ra lúc Khương Hoài không cười, thoáng có chút trong trẻo nhưng lạnh lùng, dù cho có một đôi mắt hổ phách rạng rỡ phát sáng dưới ánh mặt trời.
Phó Bách Khâm nhìn đến mức ngẩn người, sau khi ý thức được mình nhìn quá lâu, mới thu hồi ánh mắt.
Thời gian không nhanh không chậm trôi qua, rất nhanh đã đến năm giờ rưỡi. Khương Hoài còn đang xem truyện tranh, bị người ta gõ bàn trước mặt.
Phó Bách Khâm đã đóng laptop, nhìn về phía cậu: “Đi ăn thôi.”
Khương Hoài quay đầu nhìn di động, lúc này mới phát hiện đã qua thời gian dài như vậy.
Thế mà cậu lại mê truyện tranh đến nỗi suýt thì quên ăn cơm!
Cậu mỉm cười ngại ngùng, khép truyện tranh lại, chuẩn bị đi mượn đọc.
“Anh chờ em một chút nhé.”
Phó Bách Khâm gật đầu. Sau khi Khương Hoài chạy đi, anh định ra ngoài chờ, lại chú ý đến trên mặt bàn.
Lúc Khương Hoài ra ngoài mượn sách đã quên không lấy điện thoại theo.
Phó Bách Khâm do dự một chút, cầm lấy điện thoại của cậu, chuẩn bị ra ngoài sẽ đưa cho, đúng lúc này điện thoại Khương Hoài rung lên.
Phó Bách Khâm theo bản năng cúi đầu, nhìn thấy tin nhắn trên điện thoại.
“Buổi chiều có muốn chơi bóng không?”
Tên hiển thị trên ghi chú là… Tần Tranh.
Phó Bách Khâm dừng bước.
Khương Hoài biết Tần Tranh sao?
Anh hơi nhíu mày, cảm thấy không chừng là trùng tên mà thôi.
Tên Tần Tranh ở đại học A không chỉ có một mình em họ. Anh không có ý nhìn trộm chuyện riêng tư của Khương Hoài, nên dời ánh mắt khỏi điện thoại di động, đứng ở bên ngoài chờ Khương Hoài.
Vài phút sau, Khương Hoài mang theo truyện tranh mình thích đi ra, thấy Phó Bách Khâm đứng chờ bên ngoài thư viện.
Cậu vội vàng đi qua, vừa định nói gì đó, Phó Bách Khâm lại đưa điện thoại trong tay cho cậu.
“Cậu quên mang theo đồ rồi.”
Khương Hoài: ...Ngay cả thứ quan trọng như vậy mà cậu cũng có thể quên.
Nếu không phải nhờ có Phó Bách Khâm phát hiện, hôm nay cậu còn phải dán thông báo tìm đồ đấy.
Khương Hoài cảm kích nhìn về phía Phó Bách Khâm.