Khi Phó Bách Khâm tách khỏi Tần Tranh để đi về, Khương Hoài đã tan học. Lúc này đang cùng Lão Nhị xem một người khác chơi game.
Sau khi Phó Bách Khâm trở về, phát hiện trong ký túc xá có thêm một chiếc vali.
Khương Hoài tranh thủ quay đầu giải thích: “À Lý Lập Trình trở lại rồi ấy mà.”
“Là Lão Đại trước đây của ký túc xá á.”
Phó Bách Khâm quay đầu đi, lập tức nhìn thấy một nam sinh có vẻ ngoài thật thà và lương thiện đang đi ra từ phòng tắm.
Sau khi nhìn thấy Phó Bách Khâm, anh ấy tươi cười chào hỏi, Phó Bách Khâm cũng gật đầu đáp lại.
Lý Lập Trình cũng là sinh viên năm ba, bởi vì có việc liên quan đến chương trình học nên học kỳ gần đây vẫn luôn theo giáo sư đi công tác, và vừa về đã gặp Phó Bách Khâm.
Khác với hai người Khương Hoài và Chu Đoàn, anh ấy chỉ xem tin đồn về tiếng tăm lừng lẫy của Phó Bách Khâm là chuyện lông gà vỏ tỏi.
Anh ấy đã chính tai nghe giáo sư khen Phó Bách Khâm rất nhiều lần.
Dù có học khác ngành nhưng không có giáo sư nào là không có đánh giá cao đối phương. Sau khi hai người chào nhau xong, Lý Lập Trình thu lại vẻ khách sáo lễ nghi.
Phó Bách Khâm liếc nhìn Khương Hoài, lúc này Khương Hoài đã không quấy rầy Lão Nhị nữa, ngẩng mặt lên, nhìn thấy một ly đồ uống bỗng xuất hiện trước mặt: “Trà sữa ạ?”
Cậu ngẩng đầu nhìn Phó Bách Khâm, anh gật đầu, giải thích: “Trên đường trở về tiện tay mua.”
Trên bàn còn có những hai ly nữa, dành cho Lão Nhị và Lão Đại, hai người nói cảm ơn xong thì vui vẻ cầm lên uống.
Khương Hoài cầm lấy trà sữa, phát hiện vẫn còn nóng.
Khương Hoài thích uống lạnh, nhưng chỉ riêng trà sữa là lại thích uống nóng, hơn nữa còn phải càng nóng càng tốt. Vào ngày hè nóng bức, làm một ly trà sữa nóng hầm hập vào bụng, rất dễ chịu.
Hai mắt sáng lên, cậu nói lời cảm ơn, Khương Hoài có chút ngượng ngùng nói: “Lần sau em cũng sẽ mua giúp anh.”
Phó Bách Khâm bỗng nhiên nói: “Buổi chiều có tiết không?”
Khương Hoài lắc đầu, buổi sáng cậu đã đầy tiết, dĩ nhiên buổi chiều sẽ không còn tiết nào.
Sau khi đối phương hỏi xong, cậu vừa có chút nghi ngờ thì lại nghe Phó Bách Khâm nói: “Vậy buổi chiều có thể mua cho tôi.”
“Giống của cậu.”
Khương Hoài: ...
Lão Đại và Lão Nhị không nhịn được, “phụt” một tiếng cười vang, thiếu điều phun sạch trà sữa trong miệng ra.
Sau khi nhìn vào mắt Phó Bách Khâm, cuối cùng cậu gật đầu đồng ý.
“Cũng được ạ.”
Đúng lúc buổi chiều cậu cũng chuẩn bị đi ăn cơm, trên đường trở về có thể tiện thể ghé ngang.
Sau khi hai người nói chuyện xong, Phó Bách Khâm vào phòng tắm.
Lúc cúi đầu rửa tay, anh nhớ đến vẻ mặt đình trệ trong nháy mắt của Khương Hoài, không biết vì sao, lúc nhìn thấy đôi mắt sáng lấp lánh của Khương Hoài khi nhận trà sữa, anh lại muốn... bắt nạt cậu một chút.
Ngay cả khi còn bé, loại suy nghĩ ấu trĩ này cũng không xuất hiện quá nhiều ở Phó Bách Khâm, đây là lần đầu tiên.
Anh thu tay, đi ra phòng tắm.
Lúc này Khương Hoài đang uống trà sữa nóng, vui vẻ cầm bảng vẽ tiếp tục phác thảo cái gì đó, còn những người khác trong ký túc xá thì ai nấy làm việc của mình.
...
Buổi chiều Phó Bách Khâm đến thư viện.
Lão Đại và Lão Nhị đều có tiết nên đã đi rồi, trong ký túc xá chỉ còn lại mỗi mình Khương Hoài. Sau khi Khương Hoài vẽ xong truyện tranh thỏ, cậu leo lên giường, kéo rèm ngủ một giấc. Chuông báo thức reo mới mở mắt thức dậy.
Bốn giờ chiều, cậu đã hứa với Phó Bách Khâm sẽ mang trà sữa. Khương Hoài nhắm mắt nằm một lát, rồi chậm rãi đứng lên.
Sau khi rửa mặt tỉnh táo, mới đến quán trà sữa.
Lúc này học sinh đều đang đi học, dường như không có người, do đó Khương Hoài rất dễ dàng mua một ly. Đang chuẩn bị đi đến thư viện thì đột nhiên cậu nhớ ra, mình đã quên không hỏi Phó Bách Khâm ngồi ở đâu.
Khương Hoài lấy điện thoại ra gửi tin nhắn, vốn tưởng Phó Bách Khâm sẽ không có thời gian xem điện thoại, nhưng thật bất ngờ, chỉ trong chốc lát đã nhận được định vị.