Tần Tranh cầm điện thoại, vẫn cau mày, có chút bực bội.
Lúc này, nhân vật game trên màn hình đã chết.
Mấy thằng bạn cùng phòng bên cạnh không nhận thấy có gì không ổn, tốp năm tốp ba thảo luận ván vừa rồi.
“Anh Tần, vừa nãy mạng lag à?”
Bạn cùng phòng không hiểu tại sao vào phút cuối Tần Tranh lại không có hành động gì.
Tần Tranh phục hồi tinh thần lại: “Không có gì, vừa rồi bị phân tâm.”
“Tiếp tục đi.”
Hắn suy nghĩ một lúc, cuối cùng đặt điện thoại xuống, không gửi tin nhắn cho Khương Hoài nữa.
Hắn đã từ chối cậu, giờ mà gửi tin nhắn… hình như không thích hợp lắm.
…
Lão Nhị vừa tỉnh dậy đã nhận được tin nhắn lén lút của Tần Tranh. Mở ra thấy Tần Tranh nhắn hỏi tối hôm qua mất điện Khương Hoài ngủ thế nào, Lão Nhị giật giật khóe miệng.
Không biết hai người này bị làm sao, có vấn đề gì thì không tự đi hỏi, ngày nào cũng nhờ người khác truyền lời hộ.
Lão Nhị vốn định đưa điện thoại cho Khương Hoài để cậu tự mình trả lời, nhưng ngay sau đó Tần Tranh lại gửi một câu khác.
“Đừng nói cho Khương Hoài biết là tôi nhắn với cậu.”
Lão Nhị: …
Làm như cậu ta là đường kết nối ngầm ấy.
Cậu ta nhếch khóe miệng, nhìn sang Khương Hoài, đáp: “Ngủ rất ngon, đừng bận tâm.”
Tối hôm qua trước khi nghỉ ngơi Phó Bách Khâm còn chỉnh đèn lông vũ sang chế độ ngủ, chiếu cho Khương Hoài để cậu ngủ ngon.
Giờ mới dậy.
Tần Tranh cảm thấy nhẹ nhõm sau khi nhận được tin này.
“Cảm ơn cậu, người anh em.”
“Tôi sẽ tặng cậu một skin game.”
Tần Tranh cám ơn Lão Nhị rồi cất điện thoại đi.
Lão Nhị nhìn skin game mới nhận được, lập tức biến mất không dấu vết, sau khi chụp ảnh màn hình, cậu ta vui vẻ gửi cho bạn gái để khoe.
Sáng hôm qua năm giờ sáng mới có điện, Khương Hoài rửa mặt xong, quay người vào phòng thấy Lão Nhị vẫn chưa dậy, kêu mấy tiếng gọi cậu ta dậy, sau khi tiết học thứ hai kết thúc cậu mới ra ngoài.
Kết quả vừa ra tới cửa đã trông thấy Phó Bách Khâm ăn mặc chỉnh tề đứng ở cạnh cửa.
Khương Hoài nhận ra đối phương đang đợi mình, lập tức tăng tốc.
Sau khi thu dọn gọn gàng, cậu quay người nói với Lão Nhị vẫn đang nằm trên giường: “Bọn tôi đi trước đây.”
Lão Nhị xua tay, có chút kinh ngạc khi thấy Phó Bách Khâm đang đợi Khương Hoài.
Lúc này Phó Bách Khâm ngẩng đầu nhìn cậu ta, Lão Nhị lập tức thu hồi ánh mắt.
…
Phó Bách Khâm và Khương Hoài tách ra ở vườn hoa trường học.
Sáng nay Khương Hoài phải đến phòng vẽ tranh, Phó Bách Khâm như thường lệ đến phòng học.
Sau khi kết thúc buổi học trong ngày, Phó Bách Khâm đóng notebook. Lúc này mới nhìn thấy điện thoại đang rung.
Hai chữ “Tần Tranh” đập vào mắt.
Phó Bách Khâm nhận điện thoại, giọng nói của Tần Tranh vang lên.
“Anh ơi, chiều nay anh có rảnh không, đi ăn với em?”
Lần trước hai người đã hẹn gặp nhau nhưng Phó Bách Khâm không đi vì Khương Hoài bị ốm. Hôm nay Tần Tranh gọi tới, anh liếc mắt nhìn thời gian.
“Được.”
“Một giờ chiều đi.”
Tần Tranh cúp điện thoại, mặc quần áo đi ra khỏi ký túc xá, đến nơi hẹn thì Phó Bách Khâm đã tới rồi.
Lúc này đang chờ hắn.
Tần Tranh đi tới chào hỏi.
“Anh ơi.”
Phó Bách Khâm gật đầu: “Lần trước anh bận chút việc.”
Mặc dù Tần Tranh thắc mắc tại sao anh họ mình, người luôn làm mọi thứ theo đúng kế hoạch đã đề ra lại bị trì hoãn. Nhưng thấy Phó Bách Khâm không muốn nói thêm, cũng không hỏi nữa, ngẩng đầu gọi mấy món, mới nhớ ra một điều: “Đúng rồi, anh, bây giờ anh đang ở trong trường hay là ở bên ngoài?”
Đại học A cho phép nghiên cứu sinh ra ngoài ở trọ, miễn là người hướng dẫn đồng ý.
Phó Bách Khâm nhìn hắn.
“Trong trường.”
Tần Tranh ngạc nhiên uống một ngụm nước, hắn còn tưởng rằng anh họ sẽ ra ngoài ở trọ, dù sao Phó Bách Khâm đang trong giai đoạn gây dựng sự nghiệp, rất ít khi ở lại trường học.
Phó Bách Khâm nhận ra thắc mắc của hắn, thản nhiên nói: “Gần đây ở trường có một số việc phải xử lý.”
Tần Tranh gật đầu, mắt nhìn vào màn hình điện thoại.
Phó Bách Khâm thấy đối phương hơi mất tập trung, nhướng mày.
“Gần đây em bận việc gì à?”
Anh liếc mắt đã biết Tần Tranh dường như gặp phải vấn đề gì đó. Nếu không, người em họ vốn không quan tâm đến mọi thứ của anh sẽ không có vẻ mặt như vậy.
Tần Tranh bị nói trúng, do dự một lát.
“Em cũng không biết phải nói như nào.”
“Anh, anh không kỳ thị người đồng tính chứ?”
Hắn đột nhiên hỏi, Phó Bách Khâm ngước mắt nhìn.
“Em là người đồng tính?”
Tần Tranh vội vàng lắc đầu: “Không phải.”
“Thật ra, em có một người bạn tốt.”
Hắn hơi khựng lại khi nghĩ đến món quà sinh nhật khó hiểu của Khương Hoài.
“Hình như cậu ấy… Thích em.”