Lúc ăn cơm Khương Hoài đã nghĩ đến việc mượn một cái sạc dự phòng, nhưng chỉ có vài ba cái, tất cả đều đã bị sinh viên khác mượn rồi.
Khi đó cậu còn nghĩ, ăn cơm tối xong thể nào cũng có điện nên cũng không để ý. Không ngờ về ký túc xá rồi mà vẫn chưa có điện.
Pin điện thoại của Khương Hoài thậm chí còn không đủ để gọi điện.
Hai người nhìn nhau, Lão Nhị do dự: “Hay là tôi xuống dưới mua mấy cây nến?”
Lúc này Phó Bách Khâm đột nhiên mở miệng.
“Không cần.”
Anh lấy chiếc hộp mua ở cửa hàng tiện lợi ra, mở rồi gắn hai cái lông chim vào phía dưới. Trước mắt Khương Hoài chợt lóe, cậu khẽ chớp mắt, nhìn thấy một khu vực nhỏ trong ký túc xá sáng lên.
Phó Bách Khâm nhìn thoáng qua Khương Hoài, đặt đèn hình cầu ở gần giường cậu.
“Đây là đèn pin ạ?”
Sau khi đèn sáng, Khương Hoài mới nhìn rõ đây là cái gì.
Chiếc đèn hình cầu màu trắng được đặt trên kệ, trên đó có trang trí bằng lông vũ, trông rất có khí chất thần tiên.
Hai mắt Lão Nhị sáng lên: “Đây không phải là đèn lông vũ bán chạy nhất trường vào ngày lễ tình nhân năm ngoái sao?”
Bảo sao cậu ta thấy đèn này quen quen, vào lễ tình nhân năm ngoái cậu ta đã mua cái đèn này cùng với bạn gái.
Lão Nhị nhìn về phía Phó Bách Khâm với ánh mắt ngưỡng mộ, không mua được đèn bàn ở trường nên có thể dùng cái này để thay thế, ít nhất thì ký túc xá sẽ sáng hơn chút.
Nhưng mà, Lão Nhị có một thắc mắc.
Sao đèn chỉ chiếu bên phía Khương Hoài?
Chắc là Phó Bách Khâm tiện tay đặt ở đấy. Cậu ta cũng không để ý nhiều, nhanh chóng chui vào phòng tắm, nhân lúc đèn còn sáng tắm thật nhanh.
Phó Bách Khâm rời mắt khỏi Lão Nhị, thấy cậu ta không để ý. Đầu ngón tay anh hơi khựng lại, không di chuyển vị trí của đèn nữa.
Nhờ có chiếc đèn lông vũ này mà mọi việc trở nên thuận tiện hơn rất nhiều.
Khương Hoài tắm rửa xong rồi lên giường. Điện thoại cả bọn đều hết pin nên không chơi nữa. Sau khi leo lên giường, cậu nói với Lão Nhị: “Hôm nay không có điện, đi ngủ sớm đi.”
Lão Nhị gật đầu.
Khương Hoài nhìn về phía Phó Bách Khâm, thấy anh mở máy tính lên, giống như đang bận việc gì đó, giờ anh mới tắt máy tính, đi vào phòng tắm.
Trong phòng tắm không có nhiều tiếng động, ngoại trừ tiếng vòi nước được mở, một lúc sau lại trở nên yên tĩnh.
Khương Hoài ghé vào giường nghe, sau khi nghe âm thanh trong phòng tắm thì thấy hơi buồn ngủ, chậm rãi nhắm mắt lại.
Lúc Phó Bách Khâm đi ra, phát hiện Khương Hoài đã ngủ say. Lúc này, cậu nằm nghiêng trên giường, hơi nhắm mắt lại.
Vì trời nóng nên chăn chỉ che vai, để lộ chiếc áo thun mà các chàng trai hay mặc lúc đi ngủ.
Phó Bách Khâm nhìn vài giây rồi dời mắt đi chỗ khác, bước chân lại nhẹ hơn một chút. Sau khi đi tới, anh điều chỉnh ánh sáng của đèn lông vũ sang tông màu dịu hơn để không chiếu vào mắt Khương Hoài.
Khương Hoài mặc dù đã ngủ say nhưng cũng cảm thấy trước mắt thoải mái hơn. Cậu không nhíu mày nữa, trở mình.
Lão Nhị ở bên cạnh ngáy vang trời.
Phó Bách Khâm đặt đồ xuống, cũng lên giường.
…
Tần Tranh lơ đãng chơi game một lúc mới nhớ ra mình đã quên cái gì.
Khương Hoài sợ bóng tối!
Hắn hơi nhíu mày.
Lúc Khương Hoài học cấp ba, cậu không bao giờ đi một mình vào ban đêm, cho dù thời gian tan học khác nhau nhưng hai người nhất định phải về cùng nhau. Sau khi lên đại học, Khương Hoài không nhắc tới chuyện này nữa.
Qua thời gian dài như vậy, lại sống trong môi trường sôi động, Tần Tranh gần như đã quên chuyện này, vừa rồi mới chợt nhớ ra.
Hắn khẽ mím môi, cau mày nghĩ, lúc gửi tin nhắn, Khương Hoài nói cậu vẫn đang ăn cơm, không biết bây giờ cậu đã về chưa?
Cậu ấy còn… Sợ bóng tối không?
Tần Tranh muốn nhắn tin hỏi Khương Hoài, nhưng sau đó lại nghĩ tới lời nói vô tình của bạn cùng phòng khi chuẩn bị đi mua đồ ăn. Sự quan tâm tỉ mỉ của hắn vô tình khiến mối quan hệ này trở nên mập mờ.
Hắn thực sự không thích con trai.
Nếu hỏi Khương Hoài như vậy, đối phương có hiểu lầm hắn không?