Sau Khi Thất Tình Lại Được Anh Họ Của Crush Để Ý

Chương 8-1: Đèn lông vũ

Khương Hoài chưa từng nói cho ai biết, thực ra cậu hơi sợ bóng tối.

Sau khi cậu và Phó Bách Khâm ăn xong thì trời đã tối, vốn tưởng rằng khi trở về, hệ thống dây điện đã được sửa xong. Tuy nhiên, sau khi cả hai quay lại, đèn trong khuôn viên trường vẫn chưa sáng.

Vừa đi qua phố ăn vặt có máy phát điện, trước mắt lại tối đen như mực.

Khương Hoài: …

Cậu cẩn thận đi từng bước một.

Vì mắc bệnh quáng gà nhẹ nên khi còn nhỏ, Khương Hoài thường dễ bị ngã khi đi một mình vào ban đêm, vì vậy cậu không thích mấy chỗ tối, mỗi khi gặp phải cảnh này, cậu luôn phải dùng điện thoại để soi đường.

Bước chân Khương Hoài vừa chậm lại vừa nhẹ nên không ai để ý, nhưng Phó Bách Khâm thì có.

Anh thấy Khương Hoài nhìn chằm chằm mặt đường như đang nhìn kẻ thù, hơi nheo mắt.

Trời mùa hè tối muộn, mặt đường không có ánh đèn soi nên hơi tối, nhưng không đến mức không thấy rõ, vì vậy thị lực của Phó Bách Khâm cũng không bị ảnh hưởng. Sau khi nhận ra Khương Hoài đang cẩn thận nhích từng tí một, anh mở điện thoại lên, soi đèn dưới chân.

Khương Hoài cảm thấy trước mắt hơi sáng lên, tầm nhìn đột nhiên trở nên rõ ràng hơn rất nhiều.

Sau khi nói chuyện với Tần Tranh xong thì điện thoại của cậu báo sắp hết pin, vừa rồi cậu còn đang lo lắng không biết phải làm gì giờ. Từ đây đi bộ về vẫn còn một đoạn khá xa, không ngờ Phó Bách Khâm lại mở điện thoại lên.

Có lẽ anh cũng cảm thấy hơi tối nên mới mở?

Khương Hoài nhịn không được liếc mắt nhìn Phó Bách Khâm, thấy vẻ mặt đối phương tự nhiên, không nói gì thêm. Lúc này cậu chỉ biết nhìn con đường phía trước, bất giác thở phào nhẹ nhõm.

Bởi vì đang chăm chú nhìn vào ánh sáng màn hình điện thoại, nên ánh mắt của cậu dừng lại trên tay Phó Bách Khâm.

Khương Hoài tự nhiên chú ý tới tay Phó Bách Khâm.

Các khớp ngón tay trắng lạnh rõ ràng, trông càng thon thả hơn khi thản nhiên đặt trên chiếc điện thoại màu đen.

Cậu hơi chớp chớp mắt rồi nhìn đi chỗ khác. Nhưng cậu không để ý thấy Phó Bách Khâm ngẩng đầu nhìn cậu. Anh nhìn như vô tình bật đèn pin, nhưng ánh sáng lại luôn ở dưới chân Khương Hoài.

Khương Hoài vẫn luôn giữ bí mật việc cậu bị quáng gà, ngay cả Tần Tranh cũng chỉ nghĩ rằng cậu sợ bóng tối mà thôi, không biết chuyện cậu không thấy gì lúc trời tối.

Bởi vì có Phó Bách Khâm dẫn đường nên Khương Hoài thấy đoạn đường này dễ đi hơn hẳn. Lúc đi tới cửa hàng tiện lợi của trường, Phó Bách Khâm đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn cậu.

Cửa hàng tiện lợi có một chút ánh sáng, mở cửa bình thường, nhìn không giống như là đang dùng máy phát điện.

Phó Bách Khâm nói: “Chờ ở đây.”

Sau đó đi vào cửa hàng tiện lợi.

Vài phút sau, Phó Bách Khâm bước ra khỏi cửa hàng tiện lợi với một chiếc hộp trên tay.

Khương Hoài tò mò nhìn chiếc hộp trong tay anh, tưởng anh mua nến. Vừa định hỏi anh có bật lửa hay không, Phó Bách Khâm nhận ra cậu muốn hỏi gì, thản nhiên nói: “Không phải nến.”

À.

Khương Hoài thu hồi ánh mắt, có hơi xấu hổ.

Đối phương tiếp tục dùng điện thoại soi đường.

Từ cửa hàng tiện lợi đến ký túc xá chỉ còn một đoạn ngắn, mãi cho đến khi về tới ký túc xá, Khương Hoài mới thở phào nhẹ nhõm. Có trời mới biết cậu phải đánh vật thế nào mới bước lên được bậc thang.

May là đã trở về rồi.

Khương Hoài vừa mới ngồi xuống ghế, Lão Nhị đi hẹn hò với bạn gái ở bên ngoài đã về. Vừa mở cửa ra đã thấy ký túc xá tối đen như mực.

“Sao vậy?”

“Sao các cậu không bật đèn lên?”

Khi Lão Nhị, người chìm đắm trong việc đi dạo phố cùng bạn gái trở về với tinh thần phấn chấn, nhìn thấy trường học chìm trong bóng tối, cậu ta còn tưởng trường đang tổ chức hoạt động gì mà mình không biết.

Khương Hoài nhếch môi.

“Chúc mừng cậu, trúng thưởng rồi, từ chiều đến giờ vẫn chưa có điện.”

“Đêm nay cậu phải sống chung với bóng tối rồi.”

Lão Nhị: …

“Tôi đi lâu như thế rồi mà vẫn chưa có?”

Cậu ta không tin, đưa tay ra, ấn công tắc, vẫn đen kịt.

Lão Nhị suy sụp rút tay lại: “Điện thoại tôi hết pin, biết thế này tôi đã đi mượn cục sạc dự phòng về dùng.”

“Trùng hợp quá, tôi cũng nghĩ vậy.”

“Nhưng cổng trường đóng rồi.”