Hắn biết sau khi căn tin cúp điện, ra ngoài quán xếp hàng chờ đến lượt khó khăn thế nào, Tần Tranh soạn tin nhắn vừa định gửi đi thì một giọng nói vang lên vang lên.
“Anh Tần làm sao vậy?”
Tần Tranh khựng lại: “Không có gì, định hỏi Khương Hoài ăn gì chưa.”
“Nay trường học mất điện mà, nếu chưa thì để lát nữa tôi mua chút đồ về.”
Giọng nói của hắn phát ra, mấy bạn cùng phòng nghi ngờ nhìn hắn: “Không cần thiết đâu anh Tần.”
“Cúp điện thì Khương Hoài tự biết đường ra ngoài ăn chứ.”
“Hơn nữa cũng đã mấy tiếng rồi.”
Bảy giờ rưỡi tối, kiểu gì người ta cũng đi ăn.
Tần Tranh nhíu mày, hơi phiền lòng, sau đó phất tay bảo bạn cùng phòng đến khu trò chơi trước. Hắn vẫn chọn gửi tin nhắn đi.
Lúc đầu Khương Hoài không phát hiện điện thoại mình rung lên, lúc ăn cay quá lấy nước uống mới để ý đến. Ánh mắt cậu nhìn điện thoại, đầu ngón tay khựng lại.
Nhìn tin nhắn Tần Tranh gửi đến, cậu thả cốc xuống, trả lời.
“Đang ăn, không cần mang đến.”
Cậu dừng lại một chút, ở đoạn cuối thêm hai từ “cảm ơn”.
Phó Bách Khâm nhìn điện thoại của cậu, không nói gì.
Chỉ cảm nhận được tâm trạng khá tốt của Khương Hoài đã thay đổi kể từ lúc cầm điện thoại lên. Nhưng chỉ trong nháy mắt, cậu đã bình ổn lại cảm xúc, thả điện thoại xuống.
Khương Hoài kinh ngạc, cậu phát hiện Phó Bách Khâm thật sự biết ăn cay.
Cậu tự hào nói mình là người có thể ăn cay giỏi, nhưng lúc ăn lẩu cay xé lưỡi, vẫn cảm thấy vừa đau đớn vừa thèm ăn. Nhưng Phó Bách Khâm thì khác, mặt không đổi sắc, thậm chí còn không chảy mồ hôi.
Dưới ánh đèn ấm áp, khuôn mặt lạnh lùng, nghiêm nghị kia vẫn y như cũ.
Khương Hoài chớp mắt, không nhịn được hỏi: “Anh không thấy cay sao?”
Phó Bách Khâm ngẩng đầu lên: “Còn ổn.”
Khương Hoài khâm phục giơ ngón tay cái. Nói đến chuyện ăn cay, có lẽ Phó Bách Khâm là người đỉnh nhất cậu từng gặp.
Cậu nhìn bản thân đã uống một bụng nước, rồi nhìn sang ly nước còn đầy của anh, cảm thấy đối phương thật sự quá lợi hại.
Phó Bách Khâm đối diện với ánh mắt sùng bái khó hiểu từ Khương Hoài, vẻ mặt hơi đờ ra, đột nhiên hỏi: “Vừa nãy tâm trạng không được tốt sao?”
Khương Hoài không ngờ anh sẽ đột nhiên hỏi cái này, cậu lắc đầu, cắn một con tôm nõn.
“Không có gì ạ, chỉ nghĩ nhiều quá thôi.”
Cậu kiệm lời nói cho qua.
Phó Bách Khâm cũng không hỏi nhiều, cả hai là bạn cùng phòng mới biết nhau không lâu, vừa rồi là anh quá đột ngột.
Anh khẽ cau mày.
Anh rất ít khi quan tâm đến chuyện của người khác, ngay lúc nhìn thấy tâm trạng Khương Hoài không tốt thì bỗng nhiên mở miệng, đến chính anh còn thấy ngạc nhiên.
Hai người không nói nữa, sau khi dùng bữa xong thì ra quầy thanh toán.
Khương Hoài quay đầu nhìn Phó Bách Khâm, ngập ngừng một lúc rồi mở miệng.
“À thì, hay anh kết bạn với em đi.”
“Tiền ăn vừa nãy để em chuyển lại cho.”
Mới nãy Phó Bách Khâm trả tiền, Khương Hoài định trả nhưng không kịp. Phó Bách Khâm định nói không cần nhưng khi chạm ánh mắt cậu, vẫn lấy điện thoại ra quét mã QR kết bạn với Khương Hoài.
Điện thoại “Đinh” một tiếng, Phó Bách Khâm cúi đầu nhìn avatar của cậu.
Là hình ảnh núi rừng.
Bối cảnh chụp rất đẹp, trời trong xanh phản chiếu căn nhà gỗ phủ đầy tuyết trắng, trông như được đắp lên một lớp ánh sáng.
Phó Bách Khâm nhìn phong cảnh này, không hiểu sao cảm thấy quen mắt, nhưng nhất thời không thể nhớ ra. Sau khi nhấn đồng ý thì cất điện thoại vào.
Khương Hoài đưa bao lì xì đỏ qua, thấy Phó Bách Khâm đã nhận, cậu mới yên lòng.
Giao diện trò chuyện của cậu và Tần Tranh còn dừng ở câu cảm ơn của cậu. Khương Hoài nhìn thoáng qua, rồi cất điện thoại sắp hết pin đi.
Sau khi nhận được tin trả lời đang dùng bữa của Khương Hoài, Tần Tranh vẫn cùng bạn cùng phòng đến khu trò chơi.
Bên tai vang lên âm thanh ồn ào của trò chơi, mấy tên nam sinh chơi game toàn chửi bới.
Tần Tranh lấy lại tinh thần, hắn ta nhíu mày. Rời mắt khỏi màn hình giao diện trò chơi, nhìn vào điện thoại.
Không biết đường dây điện ở trường đã sửa xong chưa?
Hắn ta nhăn mày, cứ có cảm giác mình đã quên mất gì đó.