Không ngoài dự đoán của cả hai, cả trường đều mất điện như ký túc xá nam, lúc đi ngang qua căn tin chỉ thấy một mảng tối om.
Giờ mà ngồi xe ra phố thương mại ăn cơm thì không quá thực tế, hai người chỉ có thể tìm đến phố ăn vặt gần trường.
Nhưng mấy quán ăn gần đây cũng không có điện.
Khương Hoài và Phó Bách Khâm đi tầm mười phút mới tìm được một quán ăn bình thường.
Khương Hoài ngước lên nhìn thì thấy đây là:
Quán lẩu.
Cậu không khỏi nhìn sang Phó Bách Khâm.
Mọi người đều nói không nên ăn lẩu chung với bạn bè mới gặp. Thói quen khác nhau, dễ lâm vào tình trạng xấu hổ, hơn nữa đối phương còn là người nghi ngờ có thói quen sạch sẽ, nhưng rõ ràng xung quanh chẳng còn chỗ nào ăn được.
Khương Hoài do dự một chút, sau đó lấy hết can đảm hỏi: “Ăn lẩu được không ạ?”
Phó Bách Khâm: “Được.”
Phó Bách Khâm nhìn ra Khương Hoài muốn ăn, thế nên anh bước vào tiệm lẩu.
……
Vì trường học cúp điện nên quán lẩu duy nhất dùng máy phát điện trở nên rất đông khách. Mới vừa vào cửa, Khương Hoài đã thấy sảnh trước đã chật kín, lẩu dầu đỏ, bàn gỗ đều kín chỗ.
Phục vụ thấy hai người bước vào, đưa cho họ một bảng số. Khương Hoài cúi đầu nhìn, còn phải chờ hai mươi phút nữa.
Cũng may là cậu không quá đói.
Khương Hoài xoa bụng, ngồi xuống hành lang chờ, thỉnh thoảng quay đầu ngửi ngửi mùi lẩu dầu đỏ từ bên trong bay ra. Mùi thơm cay nồng ập đến trước mặt, thơm đến mức khiến người ta rất thèm ăn.
Trong lúc đợi đến lượt, Khương Hoài đã nghĩ xong chút nữa nên ăn cái gì.
Phó Bách Khâm nhìn đôi mắt sáng bừng của cậu, hơi nhướng mày.
Hai người đợi suốt hai mươi phút, cuối cùng cũng đến lượt.
Phục vụ dọn bàn sạch sẽ rồi gọi họ vào.
Khương Hoài ngồi xuống ghế tre, gấp không chờ nổi mở thực đơn ra. Sau khi chọn hết mấy món mình thích, cậu đưa thực đơn sang cho Phó Bách Khâm.
“Anh gọi món anh thích đi.”
Phó Bách Khâm không có yêu cầu quá khắt khe với đồ ăn, chỉ cần đảm bảo vệ sinh sạch sẽ là được. Anh quét mắt nhìn thực đơn, nhìn thấy những gì Khương Hoài chọn đều là thịt.
Nào là ruột mỡ, lòng bò, thịt bò, mề gan, cay như thế nào, anh dừng lại một chút, lấy bút vẽ vài vòng phía trên rồi đưa cho phục vụ.
“Cảm ơn.”
Người phục vụ cầm thực đơn rời đi, Khương Hoài uống liền ba ngụm nước lọc trong cốc, háo hức chờ lẩu lên.
Vài phút sau, nồi dầu đỏ được đặt xuống trước mặt cả hai, phát ra tiếng “tanh tách”, được đun lên rồi đổ nước canh nóng hổi vào.
Đây là lần đầu Khương Hoài đến đây ăn, chỉ ngửi mùi thôi đã thấy ngon rồi.
Nhưng sau khi phục vụ bưng xong đồ ăn lên, cậu mới chợt nhớ đến điều gì, vội vàng nói: “Đúng rồi, nãy em quên nói, quán này không dùng nồi riêng mà là nồi to dành cho hai người, anh có ngại không ạ?”
Cậu vừa định nói mình sẽ dùng đũa phục vụ đưa, thì thấy Phó Bách Khâm ngước mắt nhìn cậu.
“Không ngại.”
Sau khi nói xong, anh im lặng một chút rồi nói: “Không cần, tôi không có nhiều quy tắc như vậy.”
Quy tắc của anh chỉ nhằm vào riêng mình, sẽ không can thiệp vào niềm yêu thích của người khác. Là anh đồng ý cùng dùng bữa với Khương Hoài, thế nên cậu không cần thiết phải nhượng bộ anh, hơn nữa… Anh vốn dĩ không hề ngại Khương Hoài.
Sau khi Phó Bách Khâm nói xong, bắt đầu thả đồ ăn vào nồi.
Khương Hoài thấy anh thật sự không ngại, nghĩ mình đúng là chuyện bé xé ra to.
Khụ, có lẽ do hôm nay Lão Nhị nói chuyện trịnh trọng quá, làm cậu vô thức trở nên lễ phép hơn đối với bạn cùng phòng mới.
Vào mùa hè nóng bức, ăn nồi lẩu nóng hổi xuống bụng mà Khương Hoài lại cảm thấy cực kỳ thoải mái. Hơn nữa quán lẩu này còn có điều hoà, so với ký túc xá oi bức thì nơi này thật sự là thiên đường.
Lúc ăn Khương Hoài không thích xem điện thoại, nên không phát hiện điện thoại mình rung lên.
Hôm nay là sinh nhật của bạn cùng phòng, Tần Tranh ra ngoài ăn với bạn cùng ký túc xá, sau khi nghe chuyện ký túc xá bị cúp điện, vô thức gửi tin nhắn hỏi chiều nay Khương Hoài định ăn gì.