Ký túc xá tạm thời thời cúp điện, nhớ về sớm là được.
Sau khi Phó Bách Khâm không nhìn nữa, Khương Hoài gửi tin nhắn thông báo đến cho Lão Nhị.
Lão Nhị đang đắm chìm trong phố phường náo nhiệt hoa lệ, vừa nhìn thấy tin nhắn, lập tức quyết định chờ có điện rồi về.
Hai người nhắn qua lại vài câu.
Lão Nhị định kết thúc trò chuyện, tạm biệt con trai ngoan của mình, nhưng bỗng nghĩ đến gì đó, chợt hỏi: “Đúng rồi, cậu ở chung với bạn cùng phòng mới thấy sao?”
Lúc cậu ta đi dạo phố với bạn gái, được phổ cập về thành tích cuộc thi mười môn phối hợp của Phó Bách Khâm, giờ mới nhớ ra tại sao trước đây mình thấy cái tên Phó Bách Khâm này quen quen.
Không phải đã từng thấy qua trên danh sách nhận giải rồi à.
Nghĩ đến chuyện Khương Hoài một mình đối mặt với nam thần vừa lạnh lùng vừa hoàn hảo như thế kia, Lão Nhị lo lắng hai người không hoà hợp được với nhau.
Khương Hoài ngẩng đầu lên nhìn Phó Bách Khâm, thấy anh không để ý mới nói nhỏ: “Tôi với bạn cùng phòng mới khá ổn.”
“Không phiền ngài lo lắng.”
Lão Nhị nghe giọng điệu của cậu, có vẻ như cũng hòa thuận, lúc này mới yên lòng, vui cười nói thêm hai câu rồi cúp máy.
Vì cúp điện nên Phó Bách Khâm không chơi điện thoại mà mở máy tính lên sửa thứ gì đó.
Khương Hoài chán nản nhìn một hồi, cậu quay sang nhếch môi nhìn pin điện thoại sắp cạn kiệt của mình. Lúc này, cậu chọn bò lên giường ôm bảng vẽ xuống, chuẩn bị tiếp tục hoàn thiện bản truyện tranh mình ấp ủ trước đó.
Trời vẫn chưa tối, có chút ánh sáng từ cửa sổ đang mở. Sau khi đặt bức con sói trắng vừa vẽ xong sang một bên, cậu nhanh chóng dùng bút phác họa ra hình một con thỏ.
Khác với những con thỏ nằm bình thường kia.
Ngài thỏ này được vẽ đứng, lỗ tai cụp xuống hai bên.
Khương Hoài vẽ xong phần đầu thỏ, mỉm cười nhìn hình vẽ trên giấy.
Các loài vật trong thế giới thú nhân có thể học tập, đi lại, đi làm như con người, ngài thỏ trong tay Khương Hoài chính là một trong số đó.
Nhưng ngài thỏ này có sự khác biệt với những động vật khác, đôi mắt ngài ấy có vấn đề.
Bởi vì nguyên nhân bẩm sinh nên từ bé ngài thỏ đã bị mù.
Khương Hoài ngồi vẽ rất nghiêm túc, không để ý Phó Bách Khâm bên kia sau khi sửa xong gì đó trong máy tính, ngẩng đầu lên nhìn về phía cậu.
Trông thấy cậu đang ôm bảng vẽ, nghiêm túc hì hục vẽ, anh không khỏi nhìn thêm lần nữa.
Cách một khoảng cách, Phó Bách Khâm không có ý định tò mò quyền riêng tư của người khác. Anh chỉ nhìn thấy dưới ngòi bút của Khương Hoài, mơ hồ xuất hiện một hình động vật.
Phó Bách Khâm không nhìn nữa, bước vào phòng tắm.
Hai người không ai quấy rầy nhau, mãi cho đến lúc mặt trời lặn, cả phòng ký túc xá tối om, Khương Hoài mới bừng tỉnh thoát ra khỏi truyện tranh, dụi dụi đôi mắt.
Sáu giờ rồi?
Khương Hoài nhìn điện thoại, không ngờ thời gian đã trôi qua mau như vậy.
Cậu thả bảng vẽ xuống, cất một nửa bản thảo truyện tranh chưa ưng ý, lúc này mới thả lỏng những ngón tay đã bủn rủn.
“Vẽ xong rồi?”
Bên tai chợt vang lên một giọng nói, Khương Hoài ngẩng đầu lên, nhìn thấy Phó Bách Khâm đang tựa người vào bàn nhìn cậu.
Khương Hoài gật đầu, nghĩ đến ý định phía sau hành động chủ động bắt chuyện của đối phương, thử dò hỏi: “Cùng đi ăn ạ?”
Phó Bách Khâm tự nhiên đồng ý: “Ra ngoài ăn đi.”
“Mạch điện của trường gặp vấn đề, chắc bên căn tin cũng giống vậy.”
Khương Hoài cũng nghĩ thế.
Sau khi mặt trời lặn, thời tiết đã trở nên khá lạnh, cậu thả bảng vẽ xuống giường, khoác áo khoác mỏng vào, xong xuôi mới leo xuống dưới.
“Chúng ta đi thôi.”
Động tác của cậu nhanh như thỏ, khi ngẩng đầu, đôi đồng tử màu hổ phách phản chiếu bóng hình Phó Bách Khâm.
Phó Bách Khâm khẽ lắc đầu, thu hồi ánh mắt, kiềm chế ý định nhìn lén đỉnh đầu cậu.
……