Sau Khi Thất Tình Lại Được Anh Họ Của Crush Để Ý

Chương 6-3:

Mới làm, cũng nghĩa là an toàn, hợp vệ sinh, Khương Hoài đã hiểu được logic của anh.

Hai người họ thong thả ngồi ăn tại căn tin.

Phó Bách Khâm ngẩng đầu nhìn Khương Hoài một lúc.

Từ ngày ra nước ngoài du học, cuộc sống của anh bắt đầu trở nên bận rộn và cô đơn, đây là lần đầu tiên anh cùng ai đó thong thả ngồi ăn bữa cơm cùng nhau.

Sau khi ăn xong, Khương Hoài húp một ngụm cháo, đôi mắt híp lại. Vừa mới chơi bóng ra một thân mồ hôi, húp được miếng cháo thật sự rất thoải mái.

Cậu đặt muỗng xuống, ngẩng đầu lên, thấy Phó Bách Khâm đã ăn xong, đang ngồi chờ cậu.

“Để em ăn nhanh hơn.”

Khương Hoài bị sặc, Phó Bách Khâm lắc đầu.

“Không sao, ăn từ từ thôi.”

“Tôi chờ cậu được, buổi chiều không bận gì.”

Khương Hoài nhớ đến mấy lời được nghe ở sân bóng rổ, nói rằng Phó Bách Khâm là người trăm công nghìn việc, nghe anh nói không bận gì làm cậu cảm thấy hơi ngạc nhiên.

Nhưng mà không có ai thúc giục, Khương Hoài cũng không làm khó bản thân. Cậu chậm rãi húp cháo, ăn xong mới cầm dĩa đặt vào bồn rửa rồi quay về.

Phó Bách Khâm thấy cậu cúi người lấy bóng rổ, chợt hỏi: “Cậu thích chơi bóng rổ à?”

Khương Hoài không ngờ anh đột nhiên dò hỏi, ngẩng đầu lên trả lời: “Em không phải thích lắm.”

“Chỉ là… Thói quen thôi ạ.”

Lúc đi học, cậu thường xuyên chơi cùng Tần Tranh, duy trì dần đến nay. Mãi cho đến hiện tại, tuy giờ phút này không bên cạnh Tần Tranh nữa nhưng Khương Hoài vẫn thỉnh thoảng muốn đi tập luyện một lúc.

Ánh mắt cậu loé lên, Phó Bách Khâm thoáng nhìn qua, chợt nhớ đến em họ mình cũng rất thích chơi bóng rổ.

Suy nghĩ này vụt qua rồi biến mất, lúc này Khương Hoài cũng đã quay đầu đi.

“Chúng ta đi thôi, em muốn về tắm lắm rồi.”

Phó Bách Khâm lau tay, đứng dậy.

Vừa về đến ký túc xá, Khương Hoài lập tức chạy vào phòng tắm.

Phó Bách Khâm lấy điện thoại ra.

Đột nhiên một thông báo của ban quản lý ký túc xá nam nhảy ra.

“Bởi vì mạch điện gặp sự cố nên thợ điện đang tiến hành sửa chữa, dự tính tầm mười phút nữa nhà trường sẽ tắt cầu dao điện.”

Phó Bách Khâm nhìn điện thoại, hơi cau mày.

Khương Hoài đang tắm bên trong, chợt nghe có tiếng gõ cửa phòng tắm.

Hai tiếng “Cộc cộc” vang lên lúc Khương Hoài đang gội đầu. Cậu vừa nghe được âm thanh, vội tắt vòi nước, quay đầu hỏi.

“Sao thế ạ?” Giọng nói nghèn nghẹn của cậu xuyên qua cánh cửa truyền đến.

Phó Bách Khâm nói: “Mười phút sau cúp điện.”

“Bịch” một tiếng, Phó Bách Khâm nghe thấy âm thanh của thứ gì đó trên tay Khương Hoài rơi xuống.

“Cảm ơn ạ, em sẽ ráng nhanh lên.”

Khương Hoài không nghĩ rằng mình lại xui xẻo như vậy, mới vừa vào chút đã phải chạy đua với thời gian. Vốn cậu tắm khá chậm, nếu không nhờ Phó Bách Khâm nhắc, chắc cậu đã bị nhốt trong này luôn rồi, bây giờ phải tranh thủ thôi.

Lúc chín phút năm mươi giây, cuối cùng Khương Hoài cũng chạy ra. Quả nhiên “bụp” một tiếng, toàn bộ điện trong cả ký túc xá đã bị cúp, quạt gió đang xoay cũng lập tức ngừng quay.

Khương Hoài đi tắt điện, xong xuôi mới thở phào nhẹ nhõm, cậu quấn khăn trên đầu, ngồi xuống ghế.

Mệt chết mất, vừa nãy đúng là thử thách giới hạn bản thân.

Lúc nãy cậu y hệt như con thỏ, luống ca luống cuống giẫm trúng sữa tắm trong nhà vệ sinh.

Nhất là khi trên đầu quấn chiếc khăn màu be, được tóc đen phủ lên, nhìn qua càng giống hơn.

Trong mắt Phó Bách Khâm hiện lên ý cười.

Khi Khương Hoài ngẩng đầu lên, cậu còn hoài nghi mình nhìn nhầm.

Lúc nãy Phó Bách Khâm vừa… Cười á?

Chờ chút, anh ấy cười gì chứ?

Khương Hoài sờ tóc mình, có chút thắc mắc, sau đó cậu chuyển hướng nhìn vào gương.

Ấy, bộ dạng này của mình, hình như hơi… Ngốc?