Có một đàn anh để ý rồi trêu cậu một câu, sau đó anh ta bị cả bọn cười mắng.
Một trận bóng kéo dài đến tận chiều, Khương Hoài vừa lau mồ hôi xong, đang ngồi uống nước thì nghe mấy đàn anh năm ba nhắc đến tên Phó Bách Khâm.
Cậu bất giác quay đầu lại.
Đàn anh năm ba kia thắc mắc: “Em cũng biết Phó Bách Khâm à?”
Khương Hoài gật đầu, suy nghĩ một lúc, quyết định không nói chuyện mình và Phó Bách Khâm là bạn cùng phòng ở ký túc xá.
Đàn anh đó nhắc đến bạn cùng phòng của cậu với giọng điệu hâm mộ không thôi: “Nghe nói Phó Bách Khâm đi du học ở nước ngoài hai năm mới về, dưới sự cạnh tranh khốc liệt như vậy mà tên đó cái gì cũng giỏi, trình độ chuyên môn năm nào cũng đứng nhất.”
“Hơn nữa, người ta còn trẻ thế mà đã tự thành lập công ty riêng rồi.”
Những sinh viên chuyên ngành khác có thể chưa nghe qua tên của Phó Bách Khâm, nhưng đối với sinh viên Khoa Tài chính như họ, Phó Bách Khâm chính là đại thần.
Khương Hoài chớp chớp mắt, không ngờ bạn cùng phòng mới của mình ưu tú đến thế.
Nhưng nghe được vô số lý lịch siêu ngầu của Phó Bách Khâm, Khương Hoài bỗng cảm thấy đối phương có tỏ ra lạnh lùng kiêu ngạo cũng không phải không có lý.
Cậu không thân với Phó Bách Khâm, không biết nên nói gì. Mấy đàn anh tưởng rằng cậu không quen biết, cũng không nhiều lời thêm. Chơi bóng thêm một lúc rồi từng người bọn họ rời đi.
Khương Hoài nhìn đồng hồ, quay đầu nhìn ra bên ngoài sân bóng rổ, vừa nghĩ xem có nên gọi cho bạn cùng phòng mới hỏi anh đang ở đâu không, thì tiếng chuông điện thoại chợt vang lên.
Khương Hoài cầm lên, vừa nhìn sang bên cạnh, thì nghe thấy giọng nói của Phó Bách Khâm.
“Tôi ở bên ngoài sân bóng rổ số một.”
Ài.
Cậu còn chưa gửi tin nhắn nói mình ở sân số một mà, sao anh biết được?
Khương Hoài lau khô tóc rồi chạy ra ngoài, vừa đến đã thấy Phó Bách Khâm đang đứng bên ngoài đám đông. Thấy cậu chạy đến thì đưa chai nước sang.
“Mới mua ở cửa hàng tiện lợi.”
Khương Hoài ngập ngừng một chút, sau đó nói cảm ơn rồi nhận lấy, nhịn không được quay đầu nhìn Phó Bách Khâm.
Phó Bách Khâm: “Trên mặt tôi có hoa à?”
Khương Hoài lắc đầu.
Cậu vốn định nói, so với lời đồn vừa nghe được thì Phó Bách Khâm dễ gần hơn một chút. Nhưng cậu không nói ra, chuyển sang chủ đề khác.
“À, sao anh biết em ở sân số một?”
Phó Bách Khâm nhàn nhạt nhìn: “Sân số hai bị khoá.”
Khương Hoài vừa tới đã đến thẳng sân số một, đúng thật không biết sân số hai bị khoá.
Sau khi cậu gật đầu, đặt quả bóng sang bên kia, cố gắng không để đυ.ng trúng bạn cùng phòng mới, người có thói quen ở sạch.
Cả hai im lặng đi đến căn tin.
Cuối tuần nên trong căn tin không có nhiều người, đa số đều ra ngoài phố ăn vặt hoặc đến trung tâm mua sắm.
Trong căn tin quạnh quẽ chỉ mấy người.
Khương Hoài và Phó Bách Khâm lên lầu hai, cậu đặt bóng rổ xuống, rửa sạch tay rồi mới quay lại.
“Ăn gì?”
Cậu có cảm giác người như Phó Bách Khâm không hợp với căn tin.
Nhưng mà con người thật của Phó Bách Khâm bình dân hơn rất nhiều.
Anh nhìn một lúc, ánh mắt dừng lại trên món cháo hầm và bún gạo.
“Ăn cháo thịt hầm và bún gạo được không?”
Khương Hoài gật đầu, cậu có thể ăn được hai món này. Vừa nói xong, cậu thấy Phó Bách Khâm đứng dậy đi lấy đồ ăn.
Cậu cũng định đứng dậy đi theo, nhưng đồ đạc của cả hai đều ở đây, nên Khương Hoài chỉ có thể ngồi lại trông đồ.
Rất nhanh sau đó Phó Bách Khâm đã bưng đồ ăn về.
Một nồi cháo thịt hầm nóng hổi còn đang sôi sùng sục, còn món bún gạo được tẩm gia vị được đặt một bên cùng các món ăn kèm.
Phần ăn của cả hai giống nhau, Khương Hoài nhìn cửa sổ khác trong nhà ăn lầu hai, hơi thắc mắc.
“Sao anh lại chọn cháo hầm ạ?”
Phó Bách Khâm tháo đũa ra, nghe cậu nói thì nhìn sang.
“Vì hai món này mới làm.”