Khó lắm mới đến hai ngày cuối tuần, vậy mà hôm qua vì mưa mà bị trì hoãn mất.
Lão Nhị nhìn thời tiết hôm nay, cậu ta quyết định cùng bạn gái dạo phố đến tối mới về. Trong phòng ký túc chỉ còn mỗi Khương Hoài và Phó Bách Khâm.
Sau khi ăn sáng xong, Khương Hoài lấy điện thoại ra xem, lúc lướt trúng video của Lão Nhị và bạn gái tình cảm bên nhau thì cười cười, trượt xuống chút nữa thì cậu thấy bảng tin của Tần Tranh.
Hắn ăn lẩu cùng một nhóm người ở phố thương mại, rất náo nhiệt.
Bởi vì gia thế và tính cách nên từ trước đến nay Tần Tranh luôn là tâm điểm được quay quanh, trên màn hình là Tần Tranh đang uống Coca, quay đầu nhìn về phía camera.
Ngón tay đang lướt của Khương Hoài hơi khựng lại, không biết vì sao tâm trạng có chút không vui. Tuy đã quyết định quên đi tình cảm với Tần Tranh, nhưng khi nhìn thấy đối phương vui vẻ bên người khác trên bảng tin, cậu vẫn cảm thấy hơi mất mát.
Có lẽ đây là bệnh chung của loài người, Khương Hoài tự cười giễu cợt, sau đó tắt điện thoại. Màn hình “cạch” một tiếng tối đen, dập tắt những náo nhiệt vừa rồi trên bảng tin.
Khương Hoài vươn vai nhìn ra ngoài.
Hôm qua trời mưa, hôm nay trời trong xanh, thời tiết khá đẹp, rất thích hợp để chơi bóng.
Cậu nghĩ một lúc, sau đó đứng dậy thay quần áo, lấy quả bóng rổ bên ngoài ban công, chuẩn bị ra sân bóng rổ chơi một chút.
Trước nay cậu vẫn luôn chơi bóng cùng Tần Tranh, giữa họ cũng có những người bạn chung. Giờ là lúc nên kết thêm vài bạn mới.
Lúc Khương Hoài thay quần áo xong, Phó Bách Khâm quay đầu nhìn sang. Khi nhìn thấy đồng phục bạn cùng phòng đang mặc, anh hơi nhướng mày.
Khương Hoài ôm bóng, thấy Phó Bách Khâm quay đầu nhìn, rất thản nhiên nói.
“Em ra ngoài chơi bóng.”
Phó Bách Khâm gật đầu.
Khi Khương Hoài đang hoài nghi câu nói của mình có hơi dư thừa thì Phó Bách Khâm nói: “Trưa có thể ăn cùng nhau.”
“Tôi đến sân bóng rổ tìm cậu.”
Khương Hoài kinh ngạc, không nghĩ rằng Phó Bách Khâm sẽ nói như vậy. Nhưng ngay sau đó cậu cảm thấy rằng, bạn cùng phòng mới muốn hòa nhập với họ đúng không?
Khương Hoài thường xuyên ăn cùng với Lão Nhị và Lão Đại, cũng không thấy có gì lạ, cậu gật đầu.
“Được ạ, anh cứ đến.”
“Em không ở sân số một thì ở sân số hai, lúc tới anh có thể gọi cho em.”
Cậu mỉm cười, ôm quả bóng rổ rồi rời đi.
Phó Bách Khâm nhìn bóng lưng Khương Hoài dần biến mất, anh quay đầu không nhìn nữa.
……
Vì là Chủ nhật nên trên sân bóng rổ không có bao nhiêu người, nhưng vẫn có lẻ tẻ vài đội.
Lúc Khương Hoài ôm bóng đi xuống, cậu nhìn thấy mấy gương mặt quen thuộc trong đội, đi đến cười chào hỏi.
Cậu lớn lên đẹp trai, lễ phép, hơn nữa chơi bóng cũng không tệ.
Tình bạn giữa các cậu trai đến rất nhanh, chẳng bao lâu mà Khương Hoài đã thuận lợi hòa nhập vào đội bóng trên sân bóng rổ số một.
Nhưng mà không đánh không biết, trò chuyện một lúc sau, Khương Hoài mới phát hiện hai đội giao đấu đều là đàn anh năm ba. Bình thường cậu đi thực tập nên không đến đây chơi được, hôm nay cuối tuần nên mới có thời gian chơi bóng.
Khương Hoài vừa chạy vừa nói chuyện phiếm với mấy đàn anh.
“Hâm mộ năm nhất bọn em quá đi, giờ còn chơi bóng được, không cần sầu não nhiều chuyện như vậy.” Một tiền bối lắc đầu nói.
Nào là luận văn, nào là các đợt thực tập nối tiếp nhau, có được thời gian chơi bóng là quá ngon rồi. Khương Hoài nghe họ phàn nàn, sau đó nhảy lên ném bóng, lau mồ hôi, quay đầu lại:
“Sớm muộn gì em cũng lên năm ba thôi ạ.”
“Nói cũng đúng.”
Vài người cười một chút rồi đổi sân chơi tiếp.
Mấy ngày nay Khương Hoài không vận động, sau khi chơi bóng một lúc, cả người thoải mái hẳn lên, trên mặt nở nụ cười.
Lông mi cậu đen nhánh, mang theo chút mồ hôi rơi xuống. Dưới ánh mặt trời, đôi mắt hổ phách dường như phản chiếu ánh sáng, khiến người khác nhìn thấy phải sững sờ.
“Wow, mắt của Khương Hoài nhìn đẹp thật đấy.”
Có một đàn anh để ý rồi trêu cậu một câu, sau đó anh ta bị cả bọn cười mắng.