Cả một đường Khương Hoài che ô chạy về, dù ô vẫn luôn che trên đầu, nhưng vì mưa quá to, ống quần vẫn bị ướt một chút.
Sau khi gập ô lại, cậu rũ quần áo, đẩy cửa đi vào.
Từ khi trời mưa, tầm mắt của Phó Bách Khâm đã chuyển ra bên ngoài, thấy Khương Hoài về, đuôi lông mày thả lỏng một chút khó phát hiện. Nhưng ánh mắt anh lại dừng trên ống quần cậu.
“Sao quần áo lại ướt thế?”
Khương Hoài đang cất ô, nghe thấy tiếng nói thì quay đầu lại.
“Mưa to quá, nên ống quần bị ướt một chút ạ.”
“Hôm nay cảm ơn anh đã nhắc, nếu không em đã mắc mưa rồi.”
Cậu chạy suốt dọc đường, khi xoay người, mái tóc đen văng ra chút nước, đôi mắt đẹp đẽ như mắt thỏ kia hơi cong lên, bởi vì nở nụ cười nên chợt bừng sáng.
Trong nháy mắt khiến Phó Bách Khâm nhớ đến thỏ trắng và sư tử mà mình từng thấy ở triển lãm trước đó.
Khi xù lông lên… Thật xinh đẹp.
Trong đầu anh hiện lên ý nghĩ này, hơi khựng lại một chút, rồi thu hồi mắt.
Sau khi Khương Hoài cất đồ xong, vươn tay lấy quần áo từ trên giường, chuẩn bị vào phòng tắm.
Tuy cậu không dính mưa, nhưng khi chạy về đến thì toàn thân vẫn dính nước, tắm rửa qua thì sẽ thoải mái hơn.
Khương Hoài nhanh chóng vọt vào phòng tắm, chốc lát sau, Phó Bách Khâm đã nghe thấy tiếng nước truyền ra từ bên trong.
Mưa bên ngoài còn rơi rào rạt, không chỉ không nhỏ đi, mà còn càng ngày càng to hơn.
Khương Hoài tắm xong đi ra, sau khi lau khô tóc thì nhìn ra bên ngoài, hơi lo cho Lão Nhị. Lúc Lão Nhị đi cũng không biết trời sẽ mưa.
Quả nhiên, vài phút sau, Lão Nhị gọi điện thoại cho cậu.
“Trời mưa to quá, bọn tôi không gọi được xe về.”
“Hôm nay chắc không về được đâu.”
Qua điện thoại vẫn nghe được tiếng mưa rơi, Khương Hoài không khỏi dặn dò.
“Các cậu ở ngoài nhớ chú ý an toàn, không gọi xe được thì thôi.”
Ngày mưa trong thành phố khó gọi xe bao nhiêu Khương Hoài biết rõ nhất, hôm nay Lão Nhị tám phần mười không về được.
Lão Nhị cũng biết, nhìn trời mưa to, rồi nói: “Anh Khương, hôm nay tôi không về đâu, cậu rút mấy cục sạc trên giường ra giúp tôi, lúc đi tôi quên không rút.”
Khương Hoài bị gọi “anh Khương” không khỏi cười mắng: “Đi đi đi.”
“Biết rồi, cậu hẹn hò cho đàng hoàng đi.”
Biết Lão Nhị và bạn gái cậu ta quay lại trung tâm thương mại rồi, thì cậu cúp máy. Nhanh nhẹn bò lên giường Lão Nhị giúp cậu ta rút cục sạc ra, xong lại bò xuống dưới.
Động tác của Khương Hoài rất nhẹ, sau khi đáp đất, quay đầu lại thì đối diện với Phó Bách Khâm, thấy đối phương đang nhìn cậu.
“Sao vậy?” Cậu hơi nghi hoặc.
Tuy Phó Bách Khâm không cố tình nghe lén, nhưng tiếng hai người bọn họ nói chuyện phiếm không tính là nhỏ, cuộc trò chuyện trong căn phòng nhỏ hẹp cuối cùng vẫn lọt hết vào tai anh.
Anh đối diện với đôi mắt hổ phách của Khương Hoài, hơi dừng một chút.
Bỗng nhiên, anh lấy từ trong túi ra một viên chocolate đóng gói cẩn thận cho Khương Hoài.
Khương Hoài mở to hai mắt, hơi ngạc nhiên khi trong túi Phó Bách Khâm còn có cả chocolate.
Cậu mờ mịt nhìn động tác của Phó Bách Khâm, có chút không kịp phản ứng.
Phó Bách Khâm nhàn nhạt nói: “Hôm nay Chu Đoàn không về.”
“Vâng?”
Cho nên? Khương Hoài hơi khó hiểu.
Phó Bách Khâm nhẹ nhàng nói: “Chocolate của cậu không còn.”
“Không thể ăn nhiều chocolate, tối nay cho cậu một viên, đi ngủ sớm chút.”
Sau khi anh đưa chocolate cho Khương Hoài xong liền rút tay về, đi vào phòng tắm.
Khương Hoài cúi đầu nhìn thứ trong tay, giống y hệt viên chocolate hình động vật nhỏ xinh đẹp mà cậu đã ăn hôm trước.
Sau khi nhận chocolate, vẻ mặt cậu có hơi kỳ lạ.
Từ từ, cậu đây là bị Phó Bách Khâm… nuôi ăn?