Lão Nhị đi rồi, căn phòng càng thêm yên tĩnh.
Phó Bách Khâm nghỉ trưa trên giường, Khương Hoài lăn qua lộn lại không ngủ được.
Dứt khoát nghĩ, buổi chiều đến phòng vẽ tranh thôi.
Linh cảm của cậu về bộ truyện mới vẫn khá lộn xộn, cũng cần tập trung sắp xếp lại một chút.
Cứ nằm không như vậy qua hết buổi trưa, sau khi Khương Hoài nghe thấy chuông báo thức thì từ trên giường bò dậy.
Phó Bách Khâm hiếm khi không đến thư viện, mà đang uống nước trong phòng.
Sau khi Khương Hoài bò xuống giường, nghĩ đến cuộc đối thoại lúc trước của hai người, quay đầu lại chào hỏi, sau đó đến bên bàn dọn đồ đạc.
Phó Bách Khâm cầm cốc, nhìn cậu:
“Cậu muốn đi ra ngoài à?”
Khương Hoài gật đầu: “Vâng, em chuẩn bị đến phòng vẽ.”
Sau khi cậu dọn tất cả vào trong balo, chuẩn bị đi ra ngoài, bỗng nhiên nghe Phó Bách Khâm nói: “Mang theo ô đi, chiều nay trời mưa.”
Anh nói rồi thu tầm mắt về.
Khương Hoài nhìn bầu trời quang đãng bên ngoài, rồi quay đầu lại nhìn Phó Bách Khâm, chần chừ một chút, lấy điện thoại ra, thấy dự báo quả nhiên có mưa thật.
Dự báo thời tiết năm giờ chiều, trời sẽ mưa.
Khương Hoài quay lại lấy ô, nói câu cảm ơn với Phó Bách Khâm rồi mới ra ngoài.
Phó Bách Khâm cầm ly nước tựa vào cạnh cửa, nhìn Khương Hoài rời đi rồi mới uống cạn nước.
……
Phòng vẽ vào cuối tuần cũng không có mấy người, sau khi Khương Hoài hoàn thành bài tập hàng ngày mà giảng viên giao, thì bắt đầu lấy tập truyện tranh của mình ra.
Lần này Khương Hoài muốn vẽ chuyện xưa về các động vật nhỏ trong thế giới thú nhân.
Cảm hứng quyển truyện này của cậu đến từ một chú chó dẫn đường.
Lúc trước, khi Khương Hoài đi du lịch cùng Tần Tranh, thấy chú chó dẫn đường đi một mình trên đường, không biết tại sao, tâm trí bị hình ảnh này khơi ra linh cảm xúc động.
Tuy rằng cuối cùng chú chó dẫn đường đã được nhân viên công tác đón về, nhưng Khương Hoài vẫn không thể nào xoá hình ảnh này khỏi đầu.
Cậu muốn dựa vào chú chó dẫn đường này để tạo ra hai nhân vật chính, là thỏ mù và chó dẫn đường.
Cậu hơi khép mắt, dùng bút vẽ phác lên trên giấy một con chó to lớn phóng khoáng trước.
Khương Hoài vốn dĩ chỉ muốn vẽ một con chó bình thường thôi, nhưng khi đang phác thảo, đầu óc xoay chuyển, không hiểu sao lại hiện ra ánh mắt của Phó Bách Khâm.
Sau khi tạm dừng một cách kỳ dị, ma xui quỷ khiến, chú chó lớn cậu định vẽ lại biến thành sói trắng.
Sau khi Khương Hoài tỉnh táo lại thì dừng bút, mở to hai mắt nhìn giấy vẽ, sói trắng lạnh lùng nhếch khóe miệng.
…Sói dẫn đường?
Làm gì có thứ nào như này.
Cậu buông bút, vốn tính vo tròn tờ giấy hỏng này rồi ném vào thùng rác, nhưng khi nhìn thấy sói trắng kiêu ngạo đẹp đẽ sinh động trên bức vẽ kia, hơi chần chừ, cuối cùng vẫn giữ lại, kẹp trong tập truyện tranh.
Cậu mới vừa thu dọn đồ đạc, bên ngoài bắt đầu mưa tí tách tí tách, khi bắt đầu chỉ có vài hạt nhỏ, nhưng chỉ trong giây lát đã thành cơn mưa to tầm tã.
Động tác Khương Hoài ngừng lại một chút, quay đầu nhìn về phía cửa sổ, không khỏi cảm kích Phó Bách Khâm đã bảo cậu mang ô theo. Nếu không có Phó Bách Khâm, bây giờ đảm bảo cậu không thể về được.
Lác đác vài người trong phòng vẽ mang theo sách, chạy vào trong làn mưa.
Khương Hoài đứng ngoài cửa bung ô, cẩn thận đeo balo đựng tập truyện tranh ra phía trước, che ô chạy về phía ký túc xá.
Mưa càng ngày càng nặng hạt, không hề có dấu hiệu tạnh, nếu ở lại phòng vẽ thêm một chốc, chắc trời cũng tối đen luôn, đến lúc đó đường sẽ càng thêm khó đi.