Sau Khi Thất Tình Lại Được Anh Họ Của Crush Để Ý

Chương 5-1: Khương Hoài: "Bị nuôi ăn?"

Khương Hoài tùy tiện lật vài trang truyện tranh, rà lại cuốn truyện đã đọc qua thêm một lần.

Buổi trưa, người nhà Lão Nhị gọi điện thoại đến, cậu ta đi ra ngoài ban công nghe điện thoại, trong ký túc xá chỉ còn lại hai người bọn họ.

Sau khi Phó Bách Khâm ăn uống xong, dọn rác đem rác xuống lầu vứt rồi mới quay lên.

Lúc quay về thấy Khương Hoài nửa ngồi nửa nằm trên đầu giường, không biết tại sao, anh khựng lại một chút.

“Buổi trưa nên nghỉ ngơi chứ?”

Khương Hoài sửng sốt một chút, gật đầu, thấy Phó Bách Khâm kéo rèm phòng ký túc xá lại.

Cuối tuần, ký túc xá nam chẳng có mấy người, không phải đi hẹn hò với bạn gái, thì là đến sân chơi bóng rổ, chỉ có phòng ngủ của bọn họ coi như yên tĩnh.

Sau khi Phó Bách Khâm kéo rèm lại, căn phòng tối tăm ngay lập tức, tạo ra một không khí cực kỳ yên tĩnh, thích hợp để ngủ.

Khương Hoài vốn không buồn ngủ, nhưng thấy động tác của Phó Bách Khâm, tưởng đối phương mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi nên cất quyển truyện tranh đi, cố gắng không phát ra tiếng ồn.

Lúc Lão Nhị đi vào thì thấy phòng tối om, suýt nữa tưởng mình đi nhầm phòng, nhất là khi thấy Khương Hoài nằm trên giường, lòng thầm thắc mắc không phải Khương Hoài mười giờ sáng mới dậy hả, sao mới thức được chút đã ngủ nữa rồi?

Tuy cậu ta thấy lạ, nhưng vẫn vô thức thả nhẹ động tác, đi đến gõ gõ đầu giường Khương Hoài.

Ngay sau đó một khuôn mặt không hề buồn ngủ thò từ trong chăn ra.

Đối diện với đôi mắt tỉnh táo của Khương Hoài, Lão Nhị giật giật khóe miệng.

“Này, tôi có hẹn với bạn gái nên tối nay không về đâu.”

“Cậu có muốn mua gì không?”

Đương nhiên không thể nào hẹn hò trong trường học, Lão Nhị khẳng định phải vào thành phố. Khương Hoài nghĩ nghĩ, chợt nhớ tới món chocolate rất ngon mà Phó Bách Khâm tặng cho cậu hôm dọn đến.

Lúc này cậu hơi thèm, nói: “Chocolate đi.”

Lão Nhị ra dấu OK, phóng khoáng xoay người rời đi.

Sau khi Lão Nhị đi, Phó Bách Khâm nãy giờ vẫn nằm im trên giường bỗng nhiên mở miệng nói: “Cậu ăn chocolate quá nhiều sẽ bị sốt.”

Khương Hoài ngẩn ra một chút, hơi xấu hổ.

“À.”

Phó Bách Khâm phát hiện giọng điệu của mình có hơi lạnh lùng ngang ngược, cứ như đang dạy dỗ người ta.

Anh dừng lại một chút, nhấc mí mắt hơi mỏng lên, vẫn giải thích thêm: “Ý tôi là… Cậu có thể ăn ít thôi.”

Lúc này Khương Hoài mới nhẹ nhàng thở ra.

Có thể do biểu cảm của cậu thay đổi rõ quá, Phó Bách Khâm nhíu mày hơi khó hiểu.

“Cậu sợ tôi lắm ư?”

Không biết sao, nghĩ đến khả năng này, đáy lòng anh lại nổi lên chút khó chịu không tên.

Khương Hoài vội lắc đầu: “Không đâu.”

“Nhưng chắc là do chưa quen thôi, ở chung cho quen là được rồi.”

Cậu cười haha cho qua chuyện, sau đó cậu thấy Phó Bách Khâm liếc mắt nhìn cậu rồi nhẹ mỉm cười.

“Đừng sợ, tôi không mọc ba đầu sáu tay.”

Tướng mạo anh lạnh nhạt, lúc nãy khi mỉm cười nhẹ khiến Khương Hoài không khỏi liếc mắt nhìn, nghĩ mình bị hoa mắt.

Đáng tiếc Phó Bách Khâm chỉ cười một chút rồi lại thu nụ cười về.

……