Khương Hoài đặt truyện tranh xuống,
Sau khi xua tan tâm trạng u ám vì Tần Tranh đến, cậu ngẩng đầu nhìn Lão Nhị: “Mời cậu đi ăn bánh bao hấp, đi không?”
Trong nháy mắt lão nhị đã quên luôn vấn đề vừa rồi, trượt xuống giường.
“Đi, tất nhiên phải đi, được mời ăn ai lại không đi.”
“Cái tiệm ở lầu hai canteen ngon.”
Khương Hoài cũng thay một bộ quần áo, hai người ra cửa đi canteen.
Sáng thứ bảy đa số sinh viên đều không có tiết, sinh viên cũng lười dậy sớm, bởi vậy canteen không quá nhiều người. Hai người lên lầu hai rồi gọi hai cái bánh bao hấp cùng với sữa đậu nành.
Ăn xong dạ dày cũng ấm lên.
Khương Hoài đứng dậy, chuẩn bị tính tiền, nhìn thấy hộp đóng gói bỗng nhớ đến gì đó.
Hình như cậu còn nợ bạn cùng phòng mới hai bữa cơm.
Lúc trước muốn phát bao lì xì cho đối phương, nhưng phát hiện hình như cậu mới lưu số điện thoại của người ta, chưa thêm WeChat.
Khương Hoài khựng lại, gọi đến dãy số mới lưu trên điện thoại.
Phó Bách Khâm đang ở thư viện, sau khi viết xong luận văn, vừa cúi đầu đã thấy điện thoại đang rung.
Trên màn hình chỉ có một chuỗi số.
Phó Bách Khâm nhìn thoáng qua, nhớ ra đây là số hôm qua Khương Hoài nhập vào.
Anh nhấc máy, nghe thấy giọng nói hơi do dự từ đầu dây bên kia.
“Có cần đưa cơm cho anh không?”
“À ừm, em đang ở canteen, anh muốn ăn cái gì?”
Khương Hoài nhìn quanh quầy múc cơm sạch sẽ, đang do dự.
Phó Bách Khâm dừng một chút, nhìn thời gian, đúng là đến giờ dùng cơm rồi.
“Cậu ăn gì?”
Khương Hoài nói theo bản năng: “Bánh bao hấp.”
Phó Bách Khâm gật gật đầu: “Vậy tôi ăn giống cậu.”
“Cảm ơn.”
Khương Hoài vội vàng lắc đầu.
“Không cần không cần, vốn là chuyện nên làm.”
Sau khi cậu tắt máy, thấy ngay Lão Nhị đang lén lén lút lút sáp lại.
“Đưa cơm cho ai cơ, thần bí vậy luôn?”
“Cậu lén quen bạn gái phải không?”
Lão Nhị có một cô bạn gái thanh mai trúc mã, thường xuyên đưa cơm gì đó. Nên cho rằng Khương Hoài cũng vậy.
Khương Hoài hất cái tay lén lút của lão nhị ra, cạn lời: “Đưa cho Phó Bách Khâm.”
“Cậu đừng có mà nói lung tung trước mặt người ta.”
Bạn cùng phòng mới?
Nghĩ đến khuôn mặt lạnh nhạt khiến người khác không dám động đến kia, thái độ của Lão Nhị đứng đắn lại ngay.
“Là tôi nghĩ nhiều rồi.”
“Nhưng sao cậu lại muốn đưa cơm cho anh ấy?”
Sau khi gọi thêm hai cái bánh bao hấp và hoành thánh, Khương Hoài đi quẹt thẻ.
“Lúc trước tôi bị bệnh không phải nhờ có Phó Bách Khâm giúp tôi đấy sao?”
“Hơn nữa tôi còn ăn chực của người ta hai bữa cơm.”
Nghĩ đến việc nợ nhân tình của người như Phó Bách Khâm, Khương Hoài cứ cảm thấy khó chịu kiểu gì.
Hai người nhìn nhau, Lão Nhị cũng đồng cảm gật đầu.
Lúc Khương Hoài mang bánh bao hấp về, Phó Bách Khâm vẫn chưa về.
Cậu đặt lên bàn, sau đó trèo lên trên giường.
Mới vừa leo lên, đã thấy đối phương đẩy cửa tiến vào.
Bốn mắt nhìn nhau, Khương Hoài vô thức nói: “Bánh bao hấp của anh để trên bàn.”
Phó Bách Khâm gật đầu, vào phòng vệ sinh rửa tay rồi rót cốc nước, ngồi lên ghế.
Bên cạnh là hai cái bánh bao hấp nóng hổi còn có một chén hoành thánh.
Phó Bách Khâm dừng một chút, tách đũa bắt đầu ăn.
Khương Hoài nằm trên giường hay lén nhìn sang bên này, thấy mặt Phó Bách Khâm không có biểu cảm gì khác thường, vẫn đang tập trung ăn thì mới thở phào nhẹ nhõm.
Tuy rằng Phó Bách Khâm nhìn khá khiêm tốn, nhưng khí chất con nhà giàu trên người lại không lừa được người khác, cậu còn lo bạn cùng phòng mới không quen ăn cơm canteen, trong lòng nghĩ nếu không ăn được thật thì cuối tuần ra ngoài mua đồ về cho anh, không nghĩ tới bạn cùng phòng này chấp nhận không chút thắc mắc nào.
Khương Hoài thu hồi tầm mắt, chuyển hưởng đến cuốn truyện tranh mà Tần Tranh đưa.
Hộp truyện tranh đặt trong tay.
Khương Hoài do dự một lát, vẫn mở ra.
Khi thấy chữ ký trên bìa truyện, cậu thở dài, trong lòng hơi hụt hẫng.
Lúc trước vì Tần Tranh thích ngôi sao bóng rổ, cậu đã thức suốt đêm để giành vé.
Nhưng suy nghĩ lúc ấy của Khương Hoài của Tần Tranh bây giờ… không hề giống nhau đâu.
Chữ ký trên quyển truyện có hơi gai mắt.
Khương Hoài mím môi, rũ mắt xuống.