Bây giờ cơ thể cậu không thoải mái, cái đói cồn cào của buổi sáng cộng thêm sự mê man do cơ thể bị nhiễm lạnh, khiến cậu không tài nào đứng dậy nổi, chỉ muốn ngủ một lát thôi.
Cậu bạn hỏi chuyện thấy Khương Hoài không chuẩn bị đi ăn, thì quay đầu đi cùng người khác.
Khương Hoài nằm bò trên bàn, nhìn mọi người trong phòng học lần lượt rời đi, thở ra từng hơi nhẹ nhàng.
Sau khi gập sách, cậu nằm trên bàn nhắm mắt lại, đang nghĩ sẽ chợp mắt một lát, đợi đỡ hơn, cậu sẽ hỏi Lão Nhị đang rảnh rỗi xem có thời gian đến nhà ăn mua giúp cậu một phần cơm không.
Phòng học lớn như thế chỉ còn lại mình Khương Hoài, nhìn cũng có chút tội nghiệp.
Sau khi Phó Bách Khâm làm xong thủ tục, vốn dĩ muốn cùng em họ đi đến nhà hàng đã hẹn trước để ăn cơm, nhưng ở đầu cầu thang lại nhìn thấy Khương Hoài đang ngủ mê man.
Phòng học của Khương Hoài vừa hay đối diện với đầu cầu thang, người cuối cùng đi ra không đóng cửa, cửa lớn phòng học vẫn đang mở toang. Do vậy Phó Bách Khâm vừa lướt qua đã thấy Khương Hoài nằm bò trên bàn học.
Đối phương nghiêng mặt sang một bên, tay ôm bụng, trông có vẻ rất khó chịu.
Phó Bách Khâm khựng lại một chút, đứng cạnh tường gõ nhẹ vào cửa.
Hai tiếng “Cốc cốc” vang lên, người đang nằm trên bàn lại không nghe thấy.
Khương Hoài đang nhắm mắt, sắc mặt đã tái mét rồi.
Phó Bách Khâm cau mày, cuối cùng vẫn đi vào trong.
Sau khi Khương Hoài nằm được một lát, dạ dày lại nhói lên, tệ đến nỗi lục phủ ngũ tạng của cậu phải đau theo. Cậu thầm rên một tiếng, hít thở nhẹ nhàng, chỉ thấy chưa từng khó chịu như thế bao giờ.
Cậu mơ hồ nghĩ, nguyên nhân e là không phải chỉ có vụ tắm đêm hôm qua, mà còn do cả hộp socola kia nữa. Khương Hoài mắt nhắm mắt mở, cảm giác bản thân đau đến mức ý thức mơ hồi, lúc này mà còn lờ mờ thấy được bóng người qua hàng mi dài rậm.
Dáng người cao ráo đứng bên cạnh, Phó Bách Khâm nhìn Khương Hoài đau đến mức không nói nên lời, lấy điện thoại ra gọi cho phòng y tế trường, xác nhận lúc này vẫn có người trực, mới cúi xuống bế cậu lên.
Vốn dĩ Khương Hoài đang ôm bụng, không ngờ cơ thể lại đột nhiên bay lên không trung, ngẩn ra một lúc mới miễn cưỡng tỉnh táo, nhìn rõ người trước mắt.
“Phó Bách Khâm?”
Giọng của cậu hơi yếu, giống như nói không ra hơi vậy, khác hẳn với thanh âm trong trẻo dễ chịu lúc gặp mặt hôm qua.
Phó Bách Khâm khựng lại một lát, rồi mới trả lời.
“Cố chút nữa nhé.”
“Tôi đưa cậu xuống phòng y tế.”
Khương Hoài gật đầu, lúc này cũng chẳng còn tâm trí nghĩ đến gì khác, cậu dựa vào người của Phó Bách Khâm, mơ màng đợi xuống phòng y tế.
Chất vải trên người Phó Bách Khâm không lạnh cứng, Khương Hoài vì kiệt sức nên dựa vào vai anh, cậu chỉ thấy một cảm giác ấm áp truyền từ người anh sang.
Mồ hôi lạnh trên trán cậu nhỏ xuống, đột nhiên nhớ ra hình như bạn cùng phòng mới mắc bệnh sạch sẽ, cậu muốn dùng sức quay đầu đi nhưng lại bị một bàn tay ấn lại.
“Đừng nhúc nhích.”
Phó Bách Khâm không hề ghét bỏ cậu phát sốt, bế cậu đi một mạch đến phòng y tế.
Bởi vì đã liên hệ trước nên bác sĩ của trường đang đợi sẵn, sau khi nhìn thấy Phó Bách Khâm bế người đến thì vội vã bảo anh đặt cậu xuống.
Bất ngờ ngã xuống chiếc giường trắng như tuyết trong phòng y tế trường, Khương Hoài bỗng dưng cảm thấy hơi lạnh. Lúc Phó Bách Khâm bế, cậu còn thấy ấm áp, nên khi đột ngột rời khỏi nguồn nhiệt, cậu vẫn chưa kịp thích ứng.
Bác sĩ trường lấy thiết bị kiểm tra, sau một lúc thì cau mày nói: “Viêm dạ dày cấp tính dẫn đến sốt, cần phải truyền dịch.”
Phó Bách Khâm gật đầu.
“Truyền.”
Anh trả lời một câu ngắn gọn, liếc mắt nhìn Khương Hoài đang nằm trên giường bệnh.
Khương Hoài lúc này đã cuộn tròn người lại như con tôm nhỏ, đôi mắt hổ phách long lanh giờ đang nhắm chặt, khó chịu ôm bụng.