Sau Khi Thất Tình Lại Được Anh Họ Của Crush Để Ý

Chương 2-1: Khương Hoài: “Phó Bách Khâm?”

Ngược lại Phó Bách Khâm thì rất bình tĩnh.

Thấy thái độ bình tĩnh của đối phương, Khương Hoài nghĩ một anh trai ngầu lòi như này tặng socola hình động vật chắc cũng không sao.

Bạn cùng phòng mới tặng quà xong xuôi liền cầm đồ đi vào phòng tắm.

Khương Hoài lắc đầu nhìn bản thảo truyện tranh trước mặt, sau khi xoá đi những gì vừa vẽ thì lại cau mày, dường như không được vừa ý.

Đúng lúc này, trong bụng truyền đến cảm giác đói.

Khương Hoài đưa tay che bụng, vừa đảo mắt thì nhìn thấy hộp socola vừa được tặng đang đặt một bên.

Lúc chiều cậu không đi ăn cơm với đám Tần Tranh, vừa về đã leo lên giường nằm, đến bây giờ Khương Hoài vẫn chưa có gì vào bụng.

Sau khi thầm cảm ơn bạn cùng phòng mới, cậu lấy một viên socola để lót dạ, bụng cũng không còn réo inh ỏi nữa. Viên socola hình thỏ con được bỏ vào miệng đầu tiên, sau khi vị đắng tan đi sẽ để lại hương thơm ngọt ngào, rất thích hợp để làm đồ ăn vặt.

Khương Hoài vừa ăn vừa vẽ bản thảo, không lâu sau, hộp socola giờ chỉ còn lại ba viên.

Lúc Phó Bách Khâm bước ra vừa hay nhìn thấy một hộp socola trống không ở đầu giường phía trên, anh khựng lại giây lát.

Tay Khương Hoài đang để ở trên hộp có hơi ngượng ngùng, không biết nên nói gì với bạn cùng phòng mới, cậu chỉ có thể khô khan cười: “Cũng khá ngon đó.”

“Ừ.”

Phó Bách Khâm lau tóc xong, quay người lại nhìn cậu: “Lần sau tôi sẽ mua nhiều hơn.”

Ánh mắt Khương Hoài dán chặt lên chiếc áo phông đen ướt nước. Chả biết đầu óc co rút thế nào mà lại gật đầu lên xuống.

Đợi đến khi Phó Bách Khâm vào giường dưới rồi, Khương Hoài mới phản ứng lại.

Cứu với, cậu vừa làm gì vậy?

Cậu ăn hết socola mà bạn cùng phòng mới tặng trước mặt đối phương, lúc người ta nói lần sau sẽ mua nhiều hơn, cậu còn gật đầu?!

Khương Hoài hít sâu một hơi, miễn cưỡng cho qua chuyện vừa rồi, gượng gạo thu tay về.

Cậu nhìn về màn hình trước mặt.

Tựa truyện tranh đã được viết xong, nhưng vẫn không có cảm hứng. Đầu óc Khương Hoài rối bời, cuối cùng cậu thu tay lại, sau khi chạy đi đánh răng xong thì tắt đèn rồi leo lên giường.

Lúc cậu tắt đèn, hành động của Phó Bách Khâm giường dưới hơi khựng lại, rồi cũng nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.



Vốn dĩ Khương Hoài nghĩ bản thân sẽ mất ngủ, kết quả là không ngờ rằng sau khi ăn nhiều socola như vậy vào buổi đêm mà vẫn có thể ngủ ngon như thường.

Hơn nữa giấc ngủ này lại rất thoải mái, đến lúc chuông báo thức buổi sáng reo rồi mà cậu cũng không muốn mở mắt.

Tiếng reng reng bên tai, kêu đến vang dội, hôm nay trong phòng chỉ có mỗi Khương Hoài là có lớp, những người còn lại đều học vào buổi chiều. Bị đánh thức, Khương Hoài chùm trăn lên đầu, gian nan bò dậy.

Cứ đến thứ sáu là Khương Hoài sẽ không dậy nổi, nếu như có người cùng học thì còn tốt, đi một mình thì cảm giác đau khổ sẽ tăng lên gấp bội. Cậu thở dài, cam chịu nhìn Lão Nhị may mắn đang ngủ khò, rồi bò từ trên giường xuống.

Kết quả là vừa mới xuống, lại nhìn thấy bạn cùng phòng mới ở dưới đã tắm rửa, sửa soạn chỉnh tề.

Khương Hoài chợt ngẫm lại, tối qua về muộn quá, cậu còn chưa kịp hỏi tên với chuyên ngành của bạn cùng phòng mới.

Nói mới nhớ, sao khai giảng được hai tháng rồi mà bạn cùng phòng mới đến ký túc ở?

Cậu nghĩ trong lòng, sự nghi hoặc cũng hiện lên trong mắt.

Phó Bách Khâm đối mặt với ánh mắt của Khương Hoài, khựng lại một lát rồi thản nhiên nói: “Làm sinh viên trao đổi ở nước ngoài, tuần trước mới về nước.”

“Năm ba khoa Quản lý kinh tế, Phó Bách Khâm.”

Cũng tính là giới thiệu bản thân rồi đó.

Trong lòng Khương Hoài ho nhẹ một tiếng, không lẽ sự thắc mắc của mình lại biểu hiện rõ thế sao?

Nhưng vẫn đáp lại: “Chào đàn anh, em là Khương Hoài, năm nhất khoa Mỹ thuật.”

“Giường trên bên cạnh là Lão Nhị Chu Đoàn, khoa Xây dựng.”

“À thì anh định đi học à?” Cậu do dự một chút rồi hỏi.

Phó Bách Khâm vừa mới đến trường, nhìn thời khóa biểu rồi gật đầu.