Vì hay đi học cùng bạn bè mỗi khi có tiết chung, nên sau khi vào phòng tắm, Khương Hoài theo thói quen nói vọng ra: “Anh đợi em một chút, em sửa soạn đã rồi bọn mình cùng đi.”
Không nghe thấy tiếng trả lời, Khương Hoài mới phản ứng lại: “Ngại quá, em nói quen rồi, nếu anh sửa soạn xong rồi thì cứ đi trước ạ.”
Cậu đột nhiên nghĩ tới hồi trước lúc chưa có bạn cùng phòng, cậu sẽ hẹn Tần Tranh cùng lên lớp.
Nhưng mà bây giờ thì không làm vậy được.
Cậu cau mày, ngẩn ra một lúc, ý nghĩ chợt loé lên trong đầu ngay lập tức bị dập tắt.
Khương Hoài vừa mới cầm bàn chải lên.
Phó Bách Khâm nhìn đồng hồ trên cổ tay, lạnh lùng nói:
“Còn mười phút.”
“Gì cơ?”
Khương Hoài đang ngậm bàn chải trong mồm, thắc mắc quay đầu lại.
Phó Bách Khâm nói: “Đợi cậu mười phút.”
“Hả.”
“Cảm ơn đàn anh.”
Cuối cùng Khương Hoài cũng phản ứng lại, lập tức đóng cửa bắt đầu đánh răng rửa mặt.
Mười phút, không ít không nhiều.
Khương Hoài vừa kịp sửa soạn xong, vác balo lên đi học.
Ký túc xá của bọn họ là toà nhà mới, cách khá xa khu giảng đường, mỗi lần đi cũng phải mất tầm 15 phút.
Sau khi Khương Hoài xông ra, mới nhớ cậu còn chưa hỏi Phó Bách Khâm xem anh học ở toà nhà nào.
Phó Bách Khâm liếc qua, thấy Khương Hoài đang quay đầu lại nhìn anh, thản nhiên nói: “Toà số ba, giống cậu.”
Hôm nay anh không có lớp, chỉ lên trường để làm ít thủ tục, sau đó gặp em họ.
Khương Hoài gật đầu, thở phào nhẹ nhõm.
Sáng thứ sáu, mọi người đi học không nhiều, trên đường cả hai đi đến toà số ba cũng không gặp được mấy người. Đến trước lớp học, Khương Hoài, mới đột nhiên nhớ ra điều gì đó: Đợi đã, hôm nay cậu đi qua nhà ăn mà quên mua bữa sáng.
Thôi bỏ đi, buổi trưa chỉ có một tiết, học xong rồi ăn sau cũng được.
Cậu thu lại ánh mắt nhìn về phía nhà ăn, đứng trước tòa nhà dạy học số ba, vẫy tay chào Phó Bách Khâm.
Phó Bách Khâm lên tầng ba, cậu đi tầng một, nên phải chia tay ở đây.
Sau khi đối phương rời đi, Khương Hoài bước vào lớp học rộng lớn, chân vừa qua cửa đã bị bạn học kéo lại.
“Anh trai ngầu lòi vừa nãy đi cùng cậu là ai thế?”
“Nhìn không giống Tần Tranh lắm nhỉ?”
Còn mấy phút nữa là chuông reo, giảng viên vẫn chưa đến, các sinh viên trong phòng đều tò mò nhìn qua.
Khương Hoài lắc đầu.
“Bạn cùng phòng mới, cụ thể thì không biết, cùng đến toà số ba nên đi chung thôi.”
Mấy người khác thấy vậy thì không khỏi có chút thất vọng.
Không phải ai bọn họ cũng tò mò như vậy, chỉ là ngoại hình của Phó Bách Khâm thực sự rất đẹp.
Vóc người cao ráo, thon dài, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị pha chút kiêu ngạo, nhìn từ xa đã khiến người khác không dám đến gần. Người học hội hoạ như bọn họ, thích nhất những ai có dáng người như vậy, nên Phó Bách Khâm vừa xuất hiện đã bị chú ý ngay.
Khương Hoài lắc đầu, lúc mọi người xung quanh còn đang xì xào, cậu đã đi về chỗ của mình.
Một lát sau, giảng viên đến, môn này là học phần lớn, sau khi kết thúc thì hôm nay cũng không còn tiết nào nữa. Khương Hoài ngồi dưới vừa ghi chép lý thuyết, vừa quay đầu ho khan.
Không biết có phải tối qua cậu đi tắm xong bị trúng gió không, mà lúc dậy đến giờ cứ thấy đầu óc choáng váng.
Đã nghèo còn mắc cái eo, Khương Hoài chưa ăn sáng, nên giờ dạ dày cũng thấy hơi đau.
Cậu hít sâu một hơi, nhân lúc giảng viên quay đầu đi thì nhẹ nhàng thở ra, cố gắng tập trung chú ý, muốn nghe xem giảng viên trên bục giảng đang nói gì, nhưng trán vẫn không tự chủ được toát mồ hôi lạnh.
Tiết học cứ thế mơ hồ trôi qua, cậu cũng chả biết giáo viên giảng gì, máy móc ghi chép trong cơn choáng váng.
Giữa giờ được nghỉ mười phút, sinh viên xung quanh đi đi lại lại, Khương Hoài bò trên ghế chợp mắt một lúc, rồi lại dậy học. Kiên trì đến khi tiết học dài kết thúc, nghe chuông reo, cậu mới thở phào nhẹ nhõm.
“Khương Hoài, cùng đi nhà ăn không?” Bạn học ngồi bên cạnh quay đầu sang hỏi.
Khương Hoài lắc đầu.