Sau Khi Thất Tình Lại Được Anh Họ Của Crush Để Ý

Chương 3-1: Khương Hoài bị sốt

Bác sĩ trường đang chuẩn bị dịch truyền ở bên ngoài.

Phó Bách Khâm đi qua, nhíu mày hỏi: “Khó chịu?”

Ý thức của Khương Hoài đã mơ hồ cả rồi, mơ màng gật đầu.

Anh rũ mắt nhìn dáng vẻ lạnh cóng của Khương Hoài, cởϊ áσ khoác của mình ra khoác lên trên người Khương Hoài.

Cảm giác ấm áp quen thuộc khiến cái lạnh trên người được xua tan đi đôi phần, dạ dày cũng không còn quá khó chịu nữa. Bàn tay Khương Hoài chậm rãi buông ra, đúng lúc này bác sĩ trường tiến vào.

Sau khi Phó Bách Khâm ra ngoài thì tiện thể xem thời gian, cuộc ăn trưa của anh với em họ đã trễ gần nửa tiếng rồi.

Cuộc đời Phó Bách Khâm chưa từng xuất hiện hai chữ đến muộn, đây là lần đầu tiên.

Nếu đã muộn rồi, anh dứt khoát không đi nữa, đứng ngoài cửa gọi điện thoại cho Tần Tranh.

Tần Tranh đợi ở nhà hàng nửa ngày vẫn không thấy ai, vừa định hỏi anh họ đâu rồi, thì nhận được điện thoại.

“Anh họ, em đang ở nhà hàng.”

Tuy từ nhỏ Tần Tranh đã bướng bỉnh không nghe lời, nhưng lại cực kỳ kính trọng anh họ hơn hắn hai tuổi, mặt nào cũng ưu tú này, quan hệ giữa hai người cũng không tệ.

Sau khi nghe thấy giọng Tần Tranh, Phó Bách Khâm thờ ơ nói: “Hôm nay anh có việc đột xuất.”

“Nên không đến nữa.”

Tần Tranh hơi nhíu mày, đây là lần đầu tiên anh họ luôn đúng giờ cho hắn leo cây.

Chẳng qua không đến cũng không sao, một mình hắn ăn cũng được.

Sau khi Tần Tranh đáp lời, vẫn lắm miệng hỏi thêm một câu: “Anh họ, không gặp vấn đề gì đấy chứ?”

“Không.”

Phó Bách Khâm nhìn vào trong, nói thêm hai câu rồi cúp điện thoại, xoay người đi ra bên ngoài.

Khương Hoài đang sống dở chết dở trong phòng y tế, một bình nước lạnh băng truyền vào người, khiến cậu bị ép tỉnh táo lại hơn nửa. Lúc này đang nằm trên giường gửi tin nhắn cho Lão Nhị.

Cậu đang gian nan cầm di động bằng một tay, thì nghe thấy tiếng bước chân, Khương Hoài ngẩng đầu lên, hoá ra Phó Bách Khâm đã quay lại, trong tay cầm một túi giấy được đóng gói cẩn thận.

Thấy cậu đang dùng một tay bấm di động, anh hơi nhíu mày nhàn nhạt nói: “Bị bệnh thì nên nghỉ ngơi nhiều hơn.”

Khương Hoài hơi xấu hổ: “Em hơi đói, tính bảo Lão Nhị mang cơm đến.”

Trường học không cho ship cơm vào trong trường, nếu muốn ăn đồ nóng chỉ có thể nhờ bạn cùng phòng mang vào hộ. Cậu lăn lộn cả ngày chỉ uống được chút nước ở phòng y tế, một miếng cơm cũng chưa được ăn, bây giờ mới đỡ hơn chút đã thấy đói không chịu nổi.

Nhưng vừa nói xong, cậu đã thấy Phó Bách Khâm lấy hộp cơm từ trong túi giấy ra.

“Không cần nhờ người mang cơm đến đâu, tôi mua rồi, lại đây ăn.”

Khi đồ ăn nóng hôi hổi đặt trước mặt, Khương Hoài còn chưa kịp phản ứng lại.

Phó Bách Khâm đi nhà ăn một chuyến, mua bánh bao xá xíu, rồi thêm hai món ăn kèm, tất cả đều đặt lên bàn trước mặt Khương Hoài.

Hương vị thơm ngon ập thẳng vào mặt, cái bụng nhịn đói một ngày của Khương Hoài cuối cùng cũng hết chịu nổi, kêu òn ọt.

Cậu ôm bụng cảm thấy hơi ngại ngùng, không nghĩ tới bạn cùng phòng mới vậy mà lại là kiểu người mặt lạnh tâm nóng, sau khi nói tiếng cảm ơn, Khương Hoài bò dậy, ngồi trên chiếc ghế trong phòng y tế, từng miếng từng miếng cắn bánh bao.

Khoảng cách từ nhà ăn đến phòng y tế cũng không gần, bình thường thức ăn mang đến đây chỉ còn hơi ấm, nhưng Phó Bách Khâm cố ý nhờ đầu bếp dùng hộp giữ nhiệt, nên bánh bao vẫn còn nóng hổi.

Tôm nõn xào cũng vừa to vừa ngon, Khương Hoài không khỏi ăn mấy con liền, rồi mới uống một ngụm sữa hạch đào.

Dáng vẻ ăn uống của cậu rất ngoan ngoãn, Phó Bách Khâm đã phát hiện từ đêm qua rồi.

Khi Khương Hoài ăn cơm trông rất giống thỏ, thi thoảng lại cắn một ngụm lớn.

Nhiệt độ rét lạnh trong mắt anh tan đi đôi chút, lúc này mới ngồi xuống đối diện, lấy máy tính ra giải quyết công việc.

Khương Hoài đang ăn cơm, không khỏi ngẩng đầu nhìn thoáng qua: “À thì, em cũng không sao rồi.”