Sau Khi Thất Tình Lại Được Anh Họ Của Crush Để Ý

Chương 1-3:

Lúc cả hai quay người áp sát nhau, cậu mới phát hiện người này rất cao, còn cao hơn cả người mẫu trên tạp chí.

Người trẻ tuổi mặt mũi lạnh tanh, xoay người kéo vali vào phòng.

Tiếng bánh xe lăn trên mặt đất vang lên, Khương Hoài mới sực tỉnh, người này là… bạn cùng phòng mới dọn đến?

Lúc này, Lão Nhị cũng ngẩng đầu lên, hai người bốn mắt nhìn nhau, rồi lại nhìn bạn cùng phòng mới đến đã bắt đầu dọn dẹp đồ đạc. Sau khi đặt vali vào chỗ, bạn cùng phòng mới đến quay đầu lại.

“Cảm ơn cậu.” Phó Bách Khâm đột nhiên lên tiếng.

Khương Hoài lúc này mới hiểu, đối phương đang ám chỉ chuyện mở cửa vừa nãy.

“Không có gì.”

Cậu vừa nói xong thì bạn cùng phòng mới đến lại tiếp tục sắp xếp đồ dùng cá nhân.

Khương Hoài và Lão Nhị nhìn nhau, thấy không giúp được gì, đành cầm theo dụng cụ vệ sinh cá nhân đi vào phòng tắm.

Không lâu sau, tiếng nước trong phòng tắm vang lên, Phó Bách Khâm ngẩng đầu nhìn cánh cửa đang đóng chặt, một lát sau mới thu hồi ánh mắt.



Buổi tối lão đại không về ký túc xá, chỉ có mấy người bọn họ ở.

Sau khi Khương Hoài tắm rửa xong xuôi, ra ngoài không thấy bạn cùng phòng mới đến đâu nữa, cậu trèo lên giường, bật đèn lên, chuẩn bị vẽ tiếp bộ truyện tranh mấy ngày trước vẫn đang dang dở.

Ở trên mạng, Khương Hoài có một công việc bán thời gian, đó là vẽ truyện tranh.

Không phải do cậu thiếu tiền mà nó chỉ là sở thích cá nhân, sau khi tan học, thời gian rảnh rỗi cậu sẽ vẽ truyện tranh, đăng tải lên trang web nào đó.

Nhưng bộ truyện tranh mới có cảm hứng này của cậu lại gặp chút khó khăn.

Một trong hai nhân vật chính đã nghĩ ra, nhưng nhân vật còn lại cậu đang mơ hồ, chưa xác định được.

Lúc trước Khương Hoài định nhờ Tần Tranh đến làm người mẫu truyện tranh cho mình, nhưng sau khi nói rõ tình cảm thầm mến nhiều năm, Tần Tranh luôn né tránh cậu, Khương Hoài cuốn truyện tranh trên tay, mãi cũng không nói được lời nào.

Cậu nằm sấp trên bàn máy tính đầu giường, vẽ vẽ sửa sửa, lúc này lại nghe thấy tiếng thành giường trên bị gõ.

Tiếng “cốc cốc”, thanh âm vọng đến, Khương Hoài quay đầu, thấy bạn cùng phòng mới không biết ra ngoài từ lúc nào, bây giờ đang đứng cạnh thành giường.

Khương Hoài lập tức tháo tai nghe, cái đầu lông xù từ trong chăn thò ra.

Động tác của Phó Bách Khâm hơi khựng lại, anh nhìn một lát rồi dời mắt khỏi mái tóc mềm mại, đen nhánh, nhìn qua rất đáng yêu của Khương Hoài.

Anh nghe thấy Khương Hoài ngập ngừng hỏi:

“Em làm phiền anh ạ?”

Bạn cùng phòng mới đến này, vừa nhìn đã biết không phải người dễ chọc, nên lúc đối phương gõ thành giường, Khương Hoài tưởng mình gây ồn làm phiền anh, thành ra người ta phải qua đây nhắc nhở cậu.

Phó Bách Khâm nhìn thẳng vào đôi mắt vừa chuyển hướng dưới ánh đèn đêm của Khương Hoài, đôi mắt màu hổ phách kia bởi vì vẻ mặt của anh mà có chút nghi hoặc.

Phó Bách Khâm lắc đầu, đưa hộp trong tay cho Khương Hoài.

"Quà gặp mặt."

Giọng nói lạnh nhạt vang lên bên tai, Khương Hoài hơi kinh ngạc, nhìn qua bên cạnh thì thấy Lão Nhị đã ngủ, trên bàn Lão Nhị cũng đặt một hộp đồ được gói kĩ càng.

Khương Hoài hiểu, bạn cùng phòng mới đến muốn tặng cho mỗi người bọn họ một phần quà gặp mặt, cậu cũng không có lý do gì từ chối, bèn đưa tay ra nhận.

Không ngờ bạn cùng phòng mới đến nhìn thì như tảng băng, nhưng lại rất biết cách cư xử.

"Cảm ơn ạ."

Cậu mở ra, bên trong là một hộp chocolate.

Chocolate được tạo hình thành các con vật ngộ nghĩnh, bày trí rất tinh xảo.

Động tác Khương Hoài khựng lại, ánh mắt kỳ quái nhìn Phó Bách Khâm.