Khương Hoài và Tần Tranh không học cùng khoa, Tần Tranh là khoa IT, còn Khương Hoài là sinh viên Mỹ thuật. Học phần hai bên khác nhau, Tần Tranh cũng không biết đối phương nói thật hay giả. Lúc này thấy trên mặt Khương Hoài vẫn treo nụ cười như trước, cho rằng cậu thật sự không giận, chẳng qua hôm nay cậu bận mà thôi.
Hàng mày vốn nhíu chặt cũng dần giãn ra.
"Vậy thì được."
Xung quanh đều là nam thẳng, mối quan hệ của hai người là tình anh em xã hội chủ nghĩa, nên Tần Tranh chưa bao giờ nghĩ rằng, con trai với nhau cũng có thể nói lời yêu.
Sau khi Khương Hoài mập mờ tỏ tình với hắn, phản ứng đầu tiên của hắn là ngây người, cơ thể theo bản năng lùi lại mấy bước.
Mặc dù đã qua cả tuần, nhưng mỗi khi Tần Tranh nhớ lại cảnh tượng lúc đó, vẫn cảm thấy rất ngượng.
Cho đến giờ, hắn cũng không biết xử lý lời tỏ tình này thế nào.
Những người khác trên sân bóng vẫn đang đợi, sau khi nghe Khương Hoài nói không giận, khuôn mặt đẹp mã của Tần Tranh mới thả lỏng, hắn quay đầu nhìn Khương Hoài, do dự một lát, cuối cùng vẫn đi qua bên đám bạn.
Khương Hoài nhìn nhóm người rời đi, ánh mắt lóe lên, thu lại biểu cảm trên mặt.
Cậu thu dọn đồ đạc xong không về ký túc xá ngay, mà đi đến cửa hàng tiện lợi của trường mua một chai nước lạnh, sau đó mới cầm về.
Cậu thầm mến Tần Tranh, hôm đó cậu đã nói rất rõ ràng, hắn nghe cũng hiểu, nên mới bắt đầu tránh né cậu.
Khương Hoài vừa đi vừa nghĩ, chịu đựng cái nóng mùa hè, nhanh chóng quay về ký túc xá.
Vừa vận động xong, cơ thể còn hơi khó chịu, Khương Hoài ngửa đầu uống một ngụm nước mát, thỉnh thoảng dừng lại nghỉ ngơi một lát, mới tiếp tục đi.
Đến trước cửa, Lão Nhị thấy cậu đi vào, ngẩng đầu chào hỏi.
"Vừa chơi bóng rổ về à?" Hắn ta nhìn bộ quần áo bóng rổ ướt đẫm mồ hôi trên người Khương Hoài.
Khương Hoài gật đầu, sau khi trở về ký túc xá, được khí lạnh thổi vào, cậu mới cảm thấy như vừa sống lại.
Lão Nhị đang nằm trên giường chơi game: "À đúng rồi, cậu có nghe nói chưa, hôm nay ký túc xá có người chuyển đến."
Tầng sáu này đều là ký túc xá hỗn hợp, những sinh viên đăng ký trễ của các khoa đều được phân vào đây, phòng của Khương Hoài cũng vậy.
Lão Nhị là khoa Xây dựng, Lão Tam Khương Hoài là khoa Mỹ thuật, còn Lão Đại là khoa Nông lâm.
Mặc dù trong ký túc xá có bốn giường, nhưng thường ngày chỉ có ba người họ ở, kết quả một tuần trước, dì quản lý ký túc thông báo hôm nay sẽ phân cho họ thêm một bạn cùng phòng, nghe nói là ở nước ngoài về.
Khương Hoài không mấy quan tâm đến bạn cùng phòng mới, gật đầu coi như đã biết, ai ngờ Lão Nhị vừa dứt lời, hai người đã nghe thấy tiếng gõ cửa.
"Cộc cộc" Hai tiếng lịch sự vang lên, Lão Nhị đang dở ván game, hất đầu nhờ vả Khương Hoài.
Khương Hoài nằm giường dưới đành phải đứng dậy mở cửa.
"Cạch" một tiếng, cánh cửa bị kéo ra, Khương Hoài vốn tưởng Lão Đại về nhưng không mang chìa khoá, ai ngờ lại nhìn thấy một khuôn mặt xa lạ.
Người gõ cửa có đôi mắt phượng mỏng, mí mắt rũ xuống, lông mày hơi nhạt, trên khuôn mặt trắng nõn là ngũ quan nổi bật nhưng lạnh lùng, xa cách, ánh mắt liếc qua có thể đóng băng người khác.
Nhất là khi anh nhìn Khương Hoài vẫn đang mặc áo bóng rổ, trên trán cậu còn lấm tấm mồ hôi.
Khương Hoài lùi lại một bước, lúng túng nói: “A… ngại quá, vừa chơi bóng về.”
“Cho hỏi anh là ai vậy ạ? Anh đến tìm ai ạ?” Khương Hoài không hề nghĩ người này sẽ là bạn cùng phòng mà lúc nãy Lão Nhị nhắc tới.
Người nọ không trả lời, ánh mắt đang có xu hướng đánh giá bên trong một vòng.
Khương Hoài thấy vậy thì nghiêng người nhường đường, đối phương cũng rất tự nhiên đi thẳng vào.