Mùa hè nắng nóng, trên sân bóng rổ, mấy nam sinh cả người ướt đẫm mồ hôi, đang tranh giành ghi điểm.
Khương Hoài nhận lấy quả bóng do Tần Tranh chuyền qua, quay người dẫn bóng rồi nhảy lên. Vóc dáng cậu không cao lắm, nhưng tay chân dài, tỷ lệ cơ thể rất đẹp.
Khi nhảy lên, vượt qua các nam sinh đang cản trở của đội đối thủ, một quả bóng đã được ném vào rổ.
"Người ta bảo, ngoài giày thể thao thì bóng rổ là vợ iu thứ hai của đàn ông, không ngờ anh Tần còn nhường bóng."
Một cậu bạn đang vén áo lau mồ hôi, nhớ đến cú ném cuối cùng, nhịn không trêu chọc.
Khương Hoài vừa mới tiếp đất, nghe vậy hơi khựng lại, quay đầu nhìn về phía Tần Tranh.
Thanh niên mặc áo bóng rổ cộc tay, bề ngoài tuấn lãng, cao ráo, đang đứng thẳng người vặn vòi nước, bực bội đáp trả: "Vừa rồi không có sức, hai bọn tao còn đứng gần nhau, mày không thấy à."
Vài đồng đội nghe vậy thì cười nhạo:
"Vậy lần sau nhớ chuyền cho bọn này nhé."
"Được thôi, trận sau." Tần Tranh liếc nhìn đám bạn, đặt chai nước xuống, thuận miệng đáp.
Chỉ có Khương Hoài nhìn ra, vừa rồi Tần Tranh không vui lắm, nhưng hắn không biểu hiện ra mặt.
Từ ngày Khương Hoài nói ra tâm ý của mình với Tần Tranh, quan hệ tốt đẹp của hai người đã trở thành điều cấm kỵ.
Mấy hôm nay, Tần Tranh vẫn hơi né tránh cậu.
Khi lấy nước cũng vậy, ăn cơm cũng vậy. Vừa rồi là do lũ bạn lôi kéo quá, thực sự không từ chối được nữa, nên cả hai mới cùng nhau đánh bóng rổ.
Hai người chung một đội, bầu không khí có phần gượng gạo, đến lượt cuối cùng, lúc Tần Tranh đưa bóng cho mình, Khương Hoài cũng cảm thấy kinh ngạc.
Tần Tranh nói mình không có sức, nhưng người hiểu Tần Tranh đều biết, với tạng người của hắn thì một trận đấu ngắn ngủi nửa tiếng chẳng thấm vào đâu.
Cho nên, đường chuyền cuối cùng là hắn cố ý.
Khương Hoài hơi nhíu mày, Tần Tranh như biết cậu đang nghĩ gì, sau khi uống nước xong quay qua, khẽ ho một tiếng, nói: "Hai đứa mình thân nhất, lượt cuối không đưa cho cậu thì đưa cho ai."
Giọng điệu ngượng ngùng vang bên tai, Khương Hoài cảm thấy khó hiểu, trước đó chính hắn chủ động xa lánh cậu, bây giờ lại muốn giả vờ như không có chuyện gì sao?
Thấy Khương Hoài không nói, Tần Tranh há miệng, định hỏi gì đó, lúc này lại có người gọi vào sân.
"Nhanh lên, đừng nghỉ ngơi nữa, hiệp hai bắt đầu rồi."
"Đánh xong đi ăn cơm, đói chết tao."
Khương Hoài đứng dậy, quay người đi vào sân bóng.
Không ai phát hiện ra đoạn đối thoại nhỏ của hai người, Tần Tranh vốn muốn nói gì đó, nhưng đánh một hồi lại quên mất, không để chuyện vừa rồi trong lòng nữa.
Tối bảy giờ, trận đấu chính thức dừng, hai bên chuẩn bị tản ra, chuẩn bị cho các hoạt động chơi bời, thư giãn về đêm.
Mọi người chuẩn bị đi ăn lẩu ở quán sau trường, Tần Tranh định gọi Khương Hoài, thì thấy cậu lắc đầu.
"Bọn mày đi ăn đi, tao có việc."
Nói xong, cậu nhấc ba lô lên.
Tần Tranh hơi sững sờ, nghĩ đến hai người đã không liên lạc mấy ngày rồi. Lúc này, những người khác vẫn đang chờ cả hai, hắn vẫy tay ra hiệu cho cả đám đi trước. Sau đó bước qua chỗ cậu, thấy Khương Hoài chuẩn bị cầm túi lên thì nhíu mày:
"Cậu giận rồi à?"
Khương Hoài không ngờ hắn sẽ hỏi như vậy, nhất thời không biết phải nói thế nào. Khi Tần Tranh đang lo lắng, cậu ngẩng đầu lên cười với hắn.
"Không có."
"Thầy hướng dẫn của tớ có giao bài tập tối, không có thời gian ăn bên ngoài."