"Có tâm sự gì sao?" Giang Uyên học Ngu Vãn cũng tựa vào cửa xe: "Tôi thấy em có vẻ không vui lắm."
Trải qua việc Ngu Vãn cứu Trịnh Dương, Giang Uyên đã hoàn toàn xem Ngu Vãn là người của mình, hắn rất bao che người của mình, nhìn thấy Ngu Vãn không vui vẻ nên muốn đến hỏi cô, còn có thể trút giận cho cô
Ngu Vãn sờ sờ mặt mình, cười khổ một tiếng: "Tôi biểu hiện rõ ràng như vậy sao?"
Cô chỉ là lại nghĩ tới sự phản bội của Hà Lạc Lạc, trừ bỏ hận, còn có một loại cảm giác cực kì đau xót.
"Ừm, nếu như em không ngại, thì kể cho tôi nghe?" Giang Uyên hơi hơi nghiêng đầu, nhìn Ngu Vãn. . .
Dường như do ánh mắt của Giang Uyên quá chân thành, làm cho Ngu Vãn có cảm giác muốn nói hết tất cả.
"Tôi thực hâm mộ cảm tình của các anh.
Anh biết không? Tôi từng có một người bạn rất thân, chúng tôi từng hứa rằng sẽ không bao giờ phản bội đối phương, nhưng cuối cùng cô ta ở sau lưng đâm tôi một đao chỉ vì một người đàn ông, bảo tôi chết đi, sự phản bội của cô ta giống như một con dao mạnh mẽ đâm vào tim tôi, đau đến nỗi tôi không thở nổi, khiến tôi không dám tin vào bất kì tình cảm nào trên thế gian này nữa"
Kí ức của Ngu Vãn thuận theo lời nói trở nên rõ ràng.
Cô lớn lên ở cô nhi viện, nội tâm rất xem trọng tình cảm.
Ngu Vãn còn nhớ rõ chính mình đánh nhau với người khác đến mặt mũi bầm dập vì bảo hộ Hà Lạc Lạc.
Vì một câu cảm thấy đồ ăn nấu ở nhà sẽ ngon hơn của Hà Lạc liền khổ luyện nấu nướng, tay không biết đã bị dầu làm bỏng bao nhiêu lần.
Bởi vì một câu muốn có một căn nhà thuộc về mình của Hà Lạc Lạc, cô một ngày làm ba công việc, mỗi ngày sống nhờ màn thầu và đồ ăn thừa, chỉ vì dành tiền mua nhà.
Cô còn nhớ Hà Lạc Lạc nói giỡn với cô rằng: "Vãn Vãn, mình nhất định phải tìm một người bạn trai đối tốt với mình như cậu."
Cũng nhớ rõ cô đã trả lời cô ta: "Vậy thì mình phải đối với cậu tốt hơn nữa, làm mẫu cho người yêu tương lai của cậu."
Cô thực sự đã đối xử tốt hơn với cô ta, tốt đến mức có lẽ mẹ ruột của Hà Lạc Lạc cũng sẽ không đối xử với cô ta tốt như vậy.
Cuối cùng lại đổi lấy một đao chí mạng của cô ta.
Giang Uyên lẳng lặng nghe câu chuyện của Ngu Vãn, người con gái nói có vẻ nhẹ nhàng, trong lòng hắn lại nhịn không được đau lòng.
"Vãn Vãn, tôi gọi em như vậy được chứ? Tôi có thể nhìn ra, em bị tổn thương rất sâu, nhưng mà Vãn Vãn, nếu như có thể, em hãy thử tin mấy người chúng tôi, chúng tôi sẽ không làm gì có lỗi với em.
Tôi biết bây giờ tôi nói thể, em chắc chắn sẽ không tin, thậm chí có thể sẽ cảm thấy rất buồn cười, nhưng mà không sao cả, chúng tôi sẽ dùng hành động chứng minh với em, trừ người từng là bạn thân của em ra, còn có rất nhiều người không giống cô ta, sẽ có thành ý với em
Vãn Vãn, tôi biết chưa trải qua nỗi khổ của người khác, thì đừng khuyên người khác lương thiện, trong lòng em chắc chắn rất hận, vậy nên người bạn đó của em giờ đang ở đâu, tôi giúp em báo thù!”
Ngu Vãn đầu tiên là bị lời nói phía trước của hắn làm cho xúc động, sau đó lại bị lời nói mang theo chút trẻ con của hắn chọc cười, cảm giác bi thương trên người lập tức tiêu tán.
"Tôi cũng không biết cô ta bây giờ ở đây, trước khi mạt thế cô ta đến một sơn trang ôn tuyền, lúc mạt thế bắt đầu cô ta từng gọi điện thoại cho tôi, tôi tắt máy, sau đó thì không có tin tức của cô ta nữa.
Có thể đã chết, có thể còn sống ở một nơi nào đó.
Bản thân tôi hi vọng cô ta còn sống, dù sao thứ cô ta cho tôi tôi còn chưa trả lại."
"Ừm, vậy đợi gặp được cô ta, em nói cho tôi biết là người nào, tôi giúp em báo thù." Giang Uyên nháy mắt mấy cái nhìn Ngu Vãn cười.
Ngu Vãn ngạc nhiên, đột nhiên cảm thấy được gia nhóm Giang Uyên thực sự không tệ.
"Được thôi, sau này tôi đi theo anh rồi, đợi gặp được người bạn đó của tôi, anh phải giúp tôi hung hăng báo thù." Ánh mắt xinh đẹp của Ngu Vãn tản ra một chút vui vẻ.
Châu Nam cùng Lâm Tuyền ngồi ở hai bên Trịnh Dương coi chừng.
Châu Nam vuốt cái bụng xẹp lép của mình, có chút u oán nhìn Giang Uyên và Ngu Vãn cách đó không xa nói chuyện vui vẻ với nhau.
"Tuyền Tử, cậu đoán xem hai người đó đang nói gì? Không biết trên người Ngu Vãn còn đồ ăn không, tôi đói quá đi."
Lâm Tuyền thản nhiên liếc Châu Nam một cái: "Không nói đến lão đại và Ngu Vãn đang nói cái gì, nhìn cậu xem một thằng con trai suốt ngày ăn đồ của Ngu Vãn, cậu không biết xấu hổ sao?"
Châu Nam bị Lâm Tuyền nói như thế, có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu: "Vậy bây giờ cậu trông Trịnh dương, tôi đi xung quanh tìm đồ ăn."
Ngu Vãn thấy Châu Nam lén lút đi ra ngoài, có chút khó hiểu hỏi Giang Uyên: "Bộ dáng như đi ăn trộm của anh ấy là muốn đi đâu?"
Giang Uyên nhìn theo ánh mắt của Ngu Vãn, chứng kiến nhìn thấy Châu Nam một bộ chuẩn bị đi trộm đồ, trên mặt tối sầm.
"Châu Nam, cậu muốn đi đâu?"
Châu Nam bị lời của Giang Uyên làm cho giật mình: "Lão... Lão Đại, tôi không làm gì cả, chỉ là đi xem có gì ăn không..."