Trong nhà kho, Trịnh Dương nhìn cánh cửa lung lay sắp đổ, dùng sức đứng lên, hắn cho các anh em cầm lấy súng phòng bị trốn sau thùng vũ khí đối diện với cửa kho, tự mình cầm quả bom chuẩn bị rút ngòi nổ bất cứ lúc nào.
"Oành" một trận bụi đất tung bay, vô số chuột biến dị tiến vào, người bên Trịnh Dương lập tức nổ súng, nhưng mà chuột biến dị quá nhiều, tầng tầng lớp lớp.
"A! !"
"Chân của tôi!"
"Cút ngay!"
Anh em bên phía Trịnh Dương rất nhanh đã không trụ nổi, mắt thấy anh em còn lại liên tiếp ngã xuống, bị chuột biến dị gặm không còn nguyên vẹn.
Trịnh Dương rút ngòi nổ: "Đi chết đi, bọn quái vật các ngươi!"
"Trịnh Dương! !"
Ngay lúc rút ngòi nổ, nhóm Giang Uyên cuối cùng cũng chạy tới, kết quả nhìn thấy hành động Trịnh Dương kéo xuống ngòi nổ kia.
Trịnh Dương cũng nhìn thấy nhóm Giang Uyên, hắn mang theo sự thản nhiên trước cái chết cười với nhóm người Giang Uyên.
Vĩnh biệt, lão đại, chúng ta kiếp sau tiếp tục làm anh em.
Ba người Giang Uyên muốn xông vào bên trong, Ngu Vãn một tay ngăn lại đồng thời thúc dục dị năng, dây leo trong lòng bàn tay nháy mắt hướng tới quả bom trong tay Trịnh Dương, nháy mắt quấn quanh quả bom nhanh chóng vứt ra ngoài trước khi quả bom nổ ba giây, ngay lúc ném ra đồng thời quấn lấy Trịnh Dương kéo về phía bọn họ.
Chứng kiến Trịnh Dương được Ngu Vãn cứu về, Giang Uyên không kịp cảm ơn đã cho Trịnh Dương một quyền: "Lão tử không phải nói cho dù có mất lô vũ khí này cũng phải sống sao!"
Trịnh Dương toàn thân toàn là vết thương, một quyền của Giang Uyên lại khiến hắn phun ra một búng máu, tuy rằng thân thể đau muốn chết, nhưng hắn vẫn nhoẻn miệng cười ngốc: "Lão đại, ta còn sống."
Châu Nam và Lâm Tuyền hốc mắt đã sớm đỏ, thiếu chút nữa, người anh em của bọn hắn đã bỏ rơi bọn hắn rồi, sau này Ngu Vãn là đại ân nhân của bọn hắn, cô bảo bọn hắn đi hướng tây, bọn hắn sẽ không đi hướng đông.
"Giang Uyên, bây giờ không phải lúc nói mấy chuyện này, chuột biến dị sắp đuổi tới rồi, các anh nhanh đưa Trịnh Dương lên xe."
Ngu Vãn nói xong cũng nhảy lên ghế lái, nhóm Giang Uyên cũng nhanh chóng đưa Trịnh Dương lên xe.
Ngu Vãn thúc dục dị năng Hỏa hệ bao vây lấy thân xe, nhanh chóng xông tới vũ khí trong nhà kho, chuột biến dị sợ lửa, nhanh chóng tránh né
Ngu Vãn lái xe vòng quanh thùng vũ khí một vòng, sau khi xác định vũ khí không có chuột chuột biến dị nhanh chóng sử dụng ý niệm đem vũ khí thu vào balo trữ vật, liền đạp ga xông ra ngoài.
Sau khi lái xe ước chừng hơn một giờ, Ngu Vãn mới dừng lại ở một trạm xăng dầu.
Trịnh Dương đã rơi vào hôn mê, Giang Uyên thấy Ngu Vãn lái xe đến nơi an toàn, liền lập tức nói: "Các cậu ở đây coi chừng Trịnh dương, tôi đi bệnh viện phụ cận tìm thuốc."
Ngu Vãn ngăn cản, lấy thuốc cầm máu và thuốc tiêu viêm từ trong không gian đưa cho Giang Uyên: "Trước kia tôi có tích trữ một ít thuốc, dùng để cứu Trịnh Dương trước, chờ hắn tỉnh, chúng ta cùng nhau đi thu thập vật tư."
Giang Uyên nhận thuốc, cúi người thật sâu với Ngu Vãn: "Cám ơn em Ngu Vãn, để em gia nhập nhóm chúng tôi, là quyết định đúng đắn nhất của tôi."
Ngu Vãn bị hành động cúi người của anh làm cho kinh ngạc, lập tức cười sảng khoái: "Nếu đã là người một đội, anh cũng không cần quá khách khí, chỉ cần, các anh không phản bội tôi là được."
Giang uyên không nói chuyện, chỉ gật đầu một cái, cầm thuốc đi tìm Lâm Tuyền và Châu Nam bôi thuốc cho Trịnh Dương.
Ngu Vãn nhìn nhóm bốn người bọn họ, thở ra một hơi mệt mỏi, lười biếng tựa vào cửa xe nhìn về phía xa ngẩn người.
Giang Uyên quay đầu lại nhìn Ngu Vãn, phát hiện cả người cô phảng phất một loại cảm giác bi thương, trong lòng đột nhiên căng thẳng, để Lâm Tuyền và Châu Nam xem chừng Trịnh Dương, hắn đứng dậy đi về phía Ngu Vãn.