Trùng Sinh Mạt Thế, Tôi Dựa Vào Không Gian Nghịch Tập Rồi

Chương 12: Trịnh dương cầu cứu

Một đêm này trôi qua, Châu Nam cùng Lâm Tuyền vẫn luôn trong trạng thái hôn mê, Ngu Vãn nói cho Giang Uyên biết đây là biểu hiện sau khi thức tỉnh dị năng, Giang Uyên nghĩ đến bản thân cuối cùng không còn lo lắng.

Sáng sớm hôm sau, Ngu Vãn vừa hâm nóng bánh bao và sữa đậu nành đưa cho Giang Uyên, liền nghe thấy tiếng Châu Nam và Lâm Tuyền tỉnh dậy

"Lão Đại! Anh tỉnh rồi!" Châu Nam và Lâm Tuyền vừa mở mắt đã thấy Giang Uyên đang ăn bánh bao.

"Ừm."

Ngu Vãn đưa bánh bao và sữa đậu nành cho bọn họ, bọn họ mới chú ý đến Ngu Vãn.

"Lúc chúng ta hôn mê, là Ngu Vãn ở đây bảo vệ, anh đã đồng ý cho Ngu Vãn gia nhập nhóm chúng ta."

Châu Nam và Lâm Tuyền không có ý kiến gì về việc này,bọn họ sẽ không phản đối lão đại nhà mình, người có thể nhận được sự chấp nhận của lão đại, chắc chắn không phải người xấu.

Đã là người một nhà, Châu Nam và Lâm Tuyền cũng không khách khí nhận lấy bánh bao và sữa đậu nành ăn ngấu nghiến, thức tỉnh dị năng một đêm tiêu hao năng lượng thật đáng sợ, hai người họ cảm thấy bản thân có thể ăn hết một con bò

"Tít tít tít~ Tít tít tít ~ "

Giang Uyên lấy thiết bị liên lạc trên người ra: "sss!"

Khí tức trên người Giang Uyên lập tức trở nên lạnh lẽo.

"Lão Đại, làm sao vậy?" Châu Nam miệng đầy bánh bao, làu bàu nói

Ngu Vãn cũng tò mò nhìn sang.

Lâm Tuyền nhìn qua tin nhắn, sắc mặt cũng lập tức trở nên khó coi: "Là tin cầu cứu của Trịnh Dương."

Bốn người anh em bọn họ từ nhỏ lớn lên cùng nhau, có cách liên lạc của riêng mình, đây là Trịnh dương lần đầu tiên cầu cứu khi làm nhiệm vụ, còn là cấp bậc cầu cứu sss cao nhất, đây cũng có nghĩa là hắn đang gặp phải nguy hiểm đến tính mạng.

"Lão Đại, chúng ta phải đi cứu Trịnh dương!" Châu Nam nghe thấy Trịnh Dương gặp nguy hiểm, lập tức đứng l.

Ngu muộn động tác không chậm, nháy mắt đã đem những đồ vật đã lấy ra bỏ vào balo trữ vật, đeo lên vai nói: "Đi! Tôi có xe, trên xe có bản đồ."

Bản thân Giang Uyên cũng gấp gáp, không nói hai lời đã đi theo Ngu Vãn ra ngoài, Lâm Tuyền và Châu Nam lập tức chạy theo.

Ra trạm xăng dầu, xe do Châu Nam chạy, dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới tỉnh D

Giang Uyên trả lời tin nhắn của Trịnh Dương cho dù mất đi vũ khí cũng phải bảo toàn tính mạng, bọn họ đang đang nhanh chóng chạy tới cứu viện.

Tỉnh D.

Trịnh Dương phun ra một búng máu, anh em bên cạnh còn không đến mười người, nghe tiếng chít chít đặc trưng của loài chuột cười khổ: "Không nghĩ tới Trịnh Dương ta lại mất mạng ở nơi này!"

Bọn họ bị nhốt ở nhà kho này đã hai ngày rồi, hắn không ngờ là tin tức của lô vũ khí này bị tiết lộ, cũng không nghĩ tới ở chỗ này ngoài mấy nhóm người đó còn có chuột biến dị.

Người đến cướp đoạt vũ khí ngay khi vừa nhìn thấy đàn chuột biến dị đó liền lập tức rút lui toàn bộ, xem bọn họ đánh nhau với lũ chuột biến dị, chuẩn bị ngồi không hưởng lợi.

Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn anh em một người lại một người ngã xuống, thi thể bị chuột biến dị ăn sạch trong nháy mắt, hắn bị lũ chuột biến dị cắn vài chỗ được những người anh em còn lại liều chết che chở rút về nhà kho để vũ khí

"Đại ca, anh còn sống, lô vũ khí này mới có thể đưa trở về, chúng ta đã chết nhiều anh em như vậy, không thể tiếp tục mất đi anh và vũ khí được!"

"Đúng vậy, đại ca, mấy người chúng ta dù phải liều chết cũng phải bảo vệ anh và vũ khí!"

"Đại ca, lão Đại không phải nói đang trên đường đến cứu viện chúng ta sao, chúng ta chắc chắn có thể đợi được."

Mấy anh em bên cạnh Trịnh Dương nghe hắn tự trách cười khổ, vội vàng lên tiếng.

Trịnh Dương sờ sờ quả bom trong tay, nhìn tin nhắn Giang Uyên không ngừng gửi tới, âm thầm đưa ra quyết định.

Vì lô này đã chết nhiều anh em như vậy, hắn cho dù lấy lô vũ khí này đồng quy vô tận với lũ chuột biến dị ngoài kia, cũng sẽ không để lũ khốn kiếp đang lăm le bên ngoài chiếm lợi

Âm thanh của chuột biến dị càng ngày càng gần, kho hàng này không ngăn cản được bao lâu nữa.

Bên kia Giang Uyên Ngu Vãn đã sắp tiến vào tỉnh D, nhanh chóng phi tới nhà kho chỗ Trịnh Dương đang ở.

Giang Uyên trên đường luôn gửi tin nhắn cho Trịnh Dương, Trịnh Dương cũng luôn nói tình trạng của bên mình, mà bây giờ, cách tin nhắn trước đã qua nửa tiếng đồng hồ, Trịnh Dương không hề gửi thêm bất kì tin nhắn gì.

Giang uyên cảm thấy sốt ruột, trên mặt lại càng lạnh lùng.

Ngu Vãn có lòng khuyên nhủ, rồi lại không biết khuyên từ đâu, chỉ có thể cầu nguyện Trịnh Dương kiên trì thêm chút nữa, chậm nhất một tiếng nữa, bọn họ chắc chắn có thể chạy tới.