Nghe Châu Nam vừa nói như thế, Ngu Vãn mới chú ý tới trời đã tối, chính mình cũng có chút đói bụng.
"Sắc trời không còn sớm, chỗ tôi còn chút đồ ăn, đêm nay đối phó một chút, chuyện khác ngày mai nói sau."
Nghe lời của Ngu Vãn, Châu Nam lại vui vui vẻ vẻ chạy về.
Ngu Vãn từ trong ba lô lấy ra cái nồi và một thùng nước sạch 5 lít đưa cho Giang Uyên cùng Châu Nam, bảo bọn nấu nước sôi trước.
Kết quả liền thấy Châu Nam há hốc miệng: "Ngu Vãn, cái ba lô đó của em sao có thể đựng được cái nồi to như thế với thùng nước to như thế!"
Châu Nam vô cùng ngạc nhiên, ba lô kia của Ngu Vãn nhìn có vẻ xẹp lép, làm sao có thể trong nháy mắt lấy ra một cái nồi và một thùng nước lớn như vậy.
Ngu Vãn còn chưa lên tiếng, Giang Uyên đã trả lời thay cô: "Vãn Vãn là không gian dị năng giả."
Châu Nam càng ngạc nhiên hơn, nhưng mà không đợi hắn biểu đạt sự ngạc nhiên của mình, Ngu Vãn liền hỏi: "Đúng rồi, Châu Nam, Lâm Tuyền, mấy ngày nay vội vã đi cứu Trịnh Dương. Còn chưa biết dị năng của hai người đấy?"
Nói đến đây, đừng nói Ngu Vãn, kể cả hai người Châu Nam bọn họ cũng còn chưa chú ý đến dị năng của mình.
Lúc này này nghe Ngu Vãn hỏi, hai người liền kiểm tra xem dị năng của mình.
Trong tay Châu Nam lộ ra một viên đá lạnh, trong tay Lâm Tuyền lại xuất hiện một cái đống đất.
"Băng Hệ và Thổ Hệ." Xem ra hai người này thức tỉnh dị năng cũng cùng giống với kiếp trước.
Ngu Vãn trải một miếng thảm dã ngoại, tiếp tục lấy đồ ra, gia vị lẩu, thịt bò, thịt dê, các loại rau dưa, thịt viên, đầy một đống.
"Để ăn mừng cứu được Trịnh Dương. Chúng ta ăn lẩu đi!"
"Wa! Ngu Vãn, em thật là một kho báu nhỏ, đến lẩu cũng có thể lấy ra được." Châu Nam là đứa thích ăn uống, thấy đồ Ngu Vãn lấy ra ánh mắt lập tức phát sáng!
Gia vị lẩu vừa thả vào nổi, mùi vị tươi mới tê cay đã toát ra, Lâm Tuyền cũng nhịn không được bỏ lại Trịnh Dương đi tới.
Ngu Vãn đưa cho bọn hắn một người một cái chén nước chấm, Châu Nam vừa nhận được chén nước chấm đã không chờ nổi gắp một miếng thịt dê, cảm giác tươi mềm khiến hắn hạnh phúc đến mức mắt cũng nhắm lại luôn.
"Ngon quá, từ lúc đi làm nhiệm vụ đến lúc mạt thế, tôi đã nửa năm không được thưởng thức vị lẩu rồi."
Giang Uyên cùng Lâm Tuyền còn không phải cũng thế, nhưng mà so với tên ham ăn nói nhiều Châu Nam này, hai người bọn họ cũng chỉ chăm chăm vào ăn, chờ Châu Nam kịp phản ứng thì đồ ăn đã bị hai người bọn họ tiêu diệt hơn phân nửa.
“Wa, hai người thật quá đáng, vậy mà nhân lúc tôi không chú ý ăn nhiều như vậy!” Châu Nam gấp gáp gắp lấy gắp để vào chén của mình…..
Rất lâu sau, mấy người không chút hình tượng gì ợ một cái.
“Ư, đã lâu không ăn no như vậy rồi……..” Châu Nam sờ bụng, nằm xuống thảm dã ngoại.
Lâm Tuyền lại động tay dọn dẹp tàn cuộc.
Ngu Vãn đến gần Giang Uyên, nói nhỏ với hắn rằng: “tôi thấy xăng dầu ở đây không ít, tôi đi lấy một chút, các anh trông chừng nhé.”
Giang Uyên quay đầu giao lưu ánh mắt với Lâm Tuyền, Lâm Tuyền gật nhẹ đầu, Giang Uyên liền quay qua nói với Ngu Vãn: “tôi đi với em, em đi một mình tôi không yên tâm.”
Trong lòng Ngu Vãn có chút ấm áp, không có từ chối, cô không sợ nguy hiểm, chỉ là hành động lo lắng mình gặp nguy hiểm nên chủ động đi cùng mình khiến tâm trạng cô không tệ.
Giang Uyên bước đến bên cạnh Ngu Vãn, tự nhiên nắm lấy tay cô ấy, Ngu Vãn có chút không hiểu nên nhìn vào tay mà hay người đang nắm.
“Như vậy an toàn.” Giang Uyên mặt không đổi sắc nói.
Châu Nam nhìn bóng hình hai người bọn họ “chậc chậc” hai tiếng: “Tuyền tử, lão đại có phải là thích Ngu Vãn không?”
Lâm Tuyền lau sạch cái chén cuối cùng, nhìn bóng hình hai người họ, nở một nụ cười nhẹ: “Nếu như là Ngu Vãn, vậy cũng không tệ.”
Châu Nam giật mình sau đó nghĩ tới điều gì đó: “cậu nói đúng, Kiều tiểu thư đó không bằng Ngu Vãn.”
Lâm Tuyền không trả lời, trong lòng cũng tán thành với lời nói này.
Hắn nhìn về phía Kinh Đô, rồi lại nhìn Ngu Vãn, bất kể thế nào, bọn hắn cũng về phe Ngu Vãn.