Trong tiết tự học, giáo viên không có trong lớp, bên trong lớp học ồn ào ầm ĩ, Hạ Kiêu Dương và Từ Trầm đang nói chuyện ở phía sau, giọng nói của hai người họ được đè xuống rất thấp, Lục Miên mơ hồ nghe được mấy chữ “cô gái kia”, “tỏ tình”, cô lập tức dỏng tai lên lắng nghe một cách cẩn thận, nhưng chưa kịp nghe được gì thì giáo viên đã quay lại lớp học, các bạn học sinh lập tức trật tự, phía sau tự nhiên cũng không còn âm thanh nào.
Lục Miên có chút thất vọng, cô quyết định hành hạ tàn nhẫn một bộ đề Tiếng Anh khác.
Buổi tối tan học, Đường Tô và Hạ Kiêu Dương đi chung một đường, Lục Miên và Đường Tô đi chung một đường, nên tất nhiên cũng sẽ đi chung đường với Từ Trầm, hai người kia đi phía trước, Lục Miên và Từ Trầm đang dắt xe đạp đi phía sau.
“Hôm nay có đề thi Ngữ Văn, nếu cậu có thắc mắc gì về kỹ năng trả lời câu hỏi thì có thể hỏi tớ bất cứ lúc nào.” Lục Miên nói ra những điều cô ấp ủ đã lâu: “Cậu có số điện thoại của tớ chưa? Chúng mình có thể thêm Wechat.”
“Tớ không có Wechat.” Từ Trầm trả lời.
Đây là một loại từ chối, ở thời đại này rồi, người trẻ tuổi nào cũng đều có Wechat, Lục Miên từ chối những người con trai xa lạ đến bắt chuyện với cô cũng dùng lý do không có Wechat này.
Cô chợt cảm thấy có chút mất mát.
“Tớ không có điện thoại.” Từ Trầm tựa như đã cảm nhận được cái gì đó, lại bổ sung một câu.
Cô nhớ lại, dường như cô thật sự chưa bao giờ thấy anh sử dụng điện thoại thì phải.
Lúc này, hai người đi phía trước bỗng dừng chân lại, sau đó Lục Miên và Từ Trầm cũng dừng lại.
Bên đường đối diện cổng trường, Trương Dã đang tựa người vào một chiếc xe moto vô cùng ngầu, đừng xa xa nhìn bọn họ, rồi vẫy tay với Từ Trầm.
Hạ Kiêu Dương quay lại nhìn Từ Trầm mỉm cười đầy xấu xa, Lục Miên cũng nhìn Từ Trầm, ánh mắt anh đầy thâm thúy, nhìn không ra bất cứ cảm xúc nào.
Từ Trầm nhét chiếc xe phượng hoàng kia vào tay Lục Miên: “Cậu trông nó giúp tớ.” Nói xong, anh chạy chậm về phía bên kia đường, đi tới chỗ Trương Dã và nói chuyện với cô ta.
“Miên Miên, tớ và Kiêu Dương còn có chút chuyện, nên đi trước nha!” Đường Tô mỉm cười nói với Lục Miên: “Cậu…..” Cô ấy nhìn hai người đối diện, đầy ẩn ý nói: “Cậu quan sát tình hình cẩn thận, sau đó về báo với bọn tớ.”
Hạ Kiêu Dương cũng thuận thế nói cùng: “Đúng vậy, cậu trông chừng lão Từ, đừng để cậu ấy phạm sai lầm.”
Lục Miên: “…..”
Hai người nắm tay nhau rời đi, Lục Miên dắt xe đạp của Từ Trầm, lúng túng đứng ở cổng trường, từ xa nhìn hai người kia ở bên đường, trong lòng vừa ủ rũ vừa khó chịu.
Rất nhanh, Từ Trầm đã kết thúc cuộc nói chuyện, đi về phía Lục Miên, Trương Dã từ xa liếc nhìn về phía Lục Miên, Lục Miên không hiểu sao lại vô cơ cảm thấy có chút chột dạ.
Chiếc moto gầm lên một tiếng, Trương Dã huýt sáo rời đi, toàn bộ người trên đường đều có thể nghe thấy tiếng gầm của chiếc xe trong tay Trương Dã.
Cô gái như vậy, Từ Trầm sẽ thích sao?
“Xin lỗi để cậu đợi lâu rồi.” Từ Trầm nhận lấy chiếc xe đạp trong tay cô.
Lục Miên không nói gì, yên lặng tiếp nhận lời xin lỗi của anh.
“Cậu đi đường nào? Tớ đưa cậu đi.” Từ Trầm lại hỏi.
Lục Miên nhìn chiếc xe đạp của anh, xe của anh không có yên xe nên không phải loại xe có thể chở con gái. Chú ý đến ánh mắt của Lục Miên, Từ Trầm cười khẽ: “Ý tớ là tớ định đi cùng cậu một đoạn.”
Lục Miên đỏ mặt, biết mình suy nghĩ nhiều rồi: “Không cần đâu, tớ ngồi xe bus.” Cô từ chối ý tốt của Từ Trầm.
“Ừm.” Từ Trầm lên xe đạp: “Tạm biệt.”
“Bye bye.”
–
Buổi tối sau khi Lục Miên làm bài tập xong, liền đăng nhập vào game, mở thanh bạn bè thấy Từ Trầm đang online.
Thanh trạng thái đang hiển thị rằng anh đang trong trận đấu, phía dưới thanh trạng thái có mục lựa chọn “quan sát trận đấu”, Lục Miên không chút do dự bấm vào. Tướng mà Từ Trầm đang chơi là một anh hùng có cái đầu to màu vàng, Lục Miên nhanh chóng đi search thông tin, vị tướng này gọi là Heimerdinger – Nhà phát minh lỗi lạc, tấn công bằng cách đặt tháp pháo, giai đoạn đầu thì đẩy tháp rất hăng, khi đấu nhóm thì ấn R để phóng đại chiêu có thể dễ dàng gϊếŧ quân địch.
Lục Miên nghiêm túc quan sát thao tác và di chuyển của Từ Trầm, trước mặt cô vẫn chưa nhìn ra được kỹ thuật chơi của anh có tốt hay không, nhưng dáng vẻ anh chơi game nghiêm túc như vậy, người thông minh như anh chắc chắn cũng phải chơi rất giỏi.
Lục Miên xem Từ Trầm đấu liên tiếp vài trận, vừa xem vừa ôn bài tập về nhà, không biết từ khi nào trời đã khuya rồi.
Từ Trầm không vào trận đấu tiếp theo nữa, nhưng tài khoản của anh vẫn đang online, Lục Miên nghĩ có nên chào hỏi với anh không, thì đúng lúc này, ở góc dưới bên phải hiện lên một tin nhắn, tim Lục Miên chợt nhảy lên, Từ Trầm tìm cô!
“Em gái, cậu đi theo tôi mấy trận game rồi.”
Tay Lục Miên đặt lên bàn phím, gõ vài chữ, rồi lại xóa đi, rồi lại gõ.
“Ừm, cậu chơi rất tốt, tớ muốn học hỏi từ cậu.” Lục Miên nói.
“Cậu chắc vẫn là tân thủ nhỉ.” Rõ ràng anh đã xem qua tư liệu của cô.
“Đúng vậy, vừa mới chơi thử game này.”
“Có muốn ca mang cậu chơi?” (Thực ra để anh trai sẽ oke hơn, nhưng mình thấy game mà, phóng túng lên =)))))
Ca?
Lục Miên có chút kinh ngạc, không ngờ Từ Trầm ở trong game lại thoải mái đến vậy.
Cô nhìn đồng hồ, thấy bây giờ đã khuya lắm rồi, nhưng cô vẫn đồng ý với lời mời của anh: “Chơi một trận nào.”
Hai người vào trận, Từ Trầm mở chế độ chơi người – máy, cũng chính là đánh với máy, Lục Miên vẫn chơi Garen, cùng với Vayne – Thợ Săn Bóng Đêm của máy đi đường dưới. Từ Trầm vẫn dùng Heimerdinger, đi đường giữa.
Độ khó khi chơi với máy không quá lớn, hai người họ đã thắng trận một cách khá dễ dàng, sau đó Lục Miên chào tạm biệt anh, hài lòng mà out khỏi game, kỹ thuật chơi của cô chưa quá tốt nên nhất định phải luyện tập thường xuyên hơn, sau đó sẽ chơi chế độ ghép trận với anh, chứ chỉ đánh với máy thôi cô cảm thấy thật nhàm chán.
–
Tiết tự học buổi chiều, Lục Miên đang bài tập về nhà môn Toán trong sách “5 năm cao khảo 3 năm mô phỏng*”, cô đang bị kẹt ở một bài toán hình rất khó, đến chuông tan học vang lên mà cô cũng không biết, vẫn còn vùi đầu vào vẽ hình trên giấy nháp.
*Sách luyện thi đại học nổi tiếng của Trung Quốc
“Miên Miên, không đợi cậu nữa, tớ đi trước nha.” Đường Tô thấy cô làm bài nghiêm túc như vậy, nên cô ấy nhỏ giọng nói bên tai cô.
“Ừm, tạm biệt.”
Hạ Kiêu Dương đã đứng ở cửa lớp đợi Đường Tô, Đường Tô cùng cậu ta đi ra ngoài, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ: “Sao nào…. Hôm nay không đi cùng người bạn gay của mình?”
“Cậu ấy có hẹn rồi.”
“Hả? Với ai thế?”
“Cứ không nói với cậu đấy.” Hạ Kiêu Dương cưng chiều mà xoa đầu Đường Tô, sau đó bỏ chạy, Đường Tô đuổi theo sau, gấp gáp hét lên: “Hạ Kiêu Dương cậu mau nói cho tớ biết, Từ Trầm hẹn với ai?”
Trong lớp học, Trịnh Mẫn đã thu dọn xong cặp sách định chuẩn bị rời đi, kết quả là khi quay đầu lại, thấy Lục Miên vẫn đang vùi đầu vào làm đề, trong lòng cô ta không thoải mái, liền hờ hững hỏi: “Lục Miên, sao cậu vẫn còn chưa về?”
“Tớ làm nốt bài này đã.” Lục Miên không ngẩng đầu lên, trả lời cô ta.
Trịnh Mẫn cau mày, cũng đặt cặp sách của mình xuống, ngồi xuống lấy vở bài tập ra và bắt đầu làm bài.
Rất nhanh, khói bụi trong phòng học đã bay lên mù mịt, cậu bạn trực nhật cầm cây chổi lớn quét qua từng hàng ghế, từng dãy bàn, khi đi ngang qua chỗ ngồi của Trịnh Mẫn, Trịnh Mẫn vẫn đang nghiêm túc làm bài, không nhường cậu ấy quét, vì thế cậu bạn kia hét lên: “Trịnh Mẫn, chúng tôi phải quét dọn vệ sinh, cậu về nhà làm bài tập không được à? Sao cứ nhất định phải ở đây ngăn cản bọn này thế?”
“Lục Miên không phải cũng đang ở đây à, sao cậu không gọi cô ta về đi?” Bị gián đoạn mạch suy nghĩ, Trịnh Mẫn nói một cách rất chói tai.
“Này, cậu có thể so sánh với học bá tỷ tỷ sao?” Cậu bạn kia cười giễu cợt nói: “Nếu có bản lĩnh, thì cậu tranh top 1 lớp, top 2 toàn khối đi, tôi chắc chắn sẽ không đuổi cậu đi.”
Đôi lông mày lá liễu của Trịnh Mẫn hơi nhướng lên, nặng nề ném cây bút xuống mặt bàn, tức giận đứng dậy nhét quyển sách lại vào cặp, động tác phát ra tiếng động rầm rầm, có thể nhìn ra cô ta rõ ràng đang cực kỳ phẫn nộ: “Có gì mà đặc biệt hơn người chứ.” Lúc đi ra phòng học còn đá mạnh vào chiếc ghế.
Gia đình Trịnh Mẫn có xuất thân ở nông thôn, dựa vào chị gái làm thuê ở Hạ Thành nên cô ta mới có thể tới trường cấp ba Hạ Thành học, nền tảng cơ bản của cô ta không bằng Lục Miên, nhưng cực kỳ nỗ lực, lại có thể chịu đựng cực khổ, thành tích xếp hạng top 4 ở trong lớp, nghe nói trong cuốn vở của cô ta sẽ ghi lại từng câu từng chữ mà giáo viên giảng trên lớp, sau đó khi hết tiết sẽ lấy sổ ra, bất kể là cái gì thì cũng đều sống chết để học thuộc nó, cực kỳ cực khổ.
Không thể so sánh được với hai người Lục Miên và Trần Trạch chỉ dựa vào đầu óc và thêm một chút chăm chỉ là có thể dễ dàng vượt qua cô ta, nên Trịnh Mẫn cực kỳ không phục, rõ ràng Lục Miên không cố gắng bằng cô ta, nhưng thành thích thì luôn tốt hơn cô ta, ở phương diện học tập, chuyện gì cô ta cũng lấy Lục Miên làm mẫu, thấy cô tự học hoặc làm cái gì, thì cô ta liền làm cái đó, âm thành cạnh tranh với cô.
Lục Miên nhường chỗ cho cậu bạn đang quét sàn, cậu ấy cũng không làm khó Lục Miên, quét xong chỗ này liền đi quét chỗ khác, Lục Miên sau 30 phút cuối cùng cũng giải được bài toán hình học kia, nhìn lại đáp án, cô lại phát hiện ra tuy rằng đã giải được, nhưng suy nghĩ của cô rõ ràng phức tạp hơn nhiều so với đáp án, cách làm của đáp án vô cùng đơn giản, chỉ cần vẽ một đường phụ là có thể giải ra rồi, mà cô lại vẽ ba đường phụ.
Sau khi im lặng ngẫm xong đáp án, Lục Miên cảm thấy rất mãn nguyện, vui vẻ thu dọn sách vở bước ra khỏi phòng học, đầu óc thoải mái, bước chân cũng nhẹ nhàng hơn.
Ánh chiều hoàng hôn vàng đỏ rực rỡ một mảng trời, Lục Miên vừa rời khỏi trường vừa ngâm nga một bài hát, lại cố ý rẽ sang lối nhỏ của vườn hoa, muốn ngắm hoa ngắm cỏ tiện thể thư giãn đầu óc một chút.
Đột nhiên còn chưa nhìn thấy hoa cỏ, thì cô lại nhìn thấy Từ Trầm.
Thân hình của Lục Miên bỗng dưng cứng đờ.
Trong ánh chiều tà của hoàng hôn, dưới bóng cây, Từ Trầm và Trương Dã đang hôn nhau ở một góc vắng vẻ, Từ Trầm cao hơn cô ta một cái đầu, nên anh trực tiếp đè cô ta vào tường, sau đó dùng tay ôm lấy gáy cô ta, ép mặt cô ta vào sát mặt anh, cách hai người hôn nhau rất hoang dã, không giống như hôn mà giống như cắn xé, đọ sức nhau hơn, là…. kiểu nụ hôn ướŧ áŧ trong truyền thuyết. (Không biết là có ai cấn vụ này ko sạch không, chứ tui thấy hôn thôi vẫn bình thường =))))))
Ánh mắt của Từ Trầm chợt nghiêng sang, nhìn thấy Lục Miên đứng ở dưới bóng cây cách đó không xa, đại khái khoảng 5 giây, tầm mắt của anh rời đi, nhắm mắt lại, tiếp tục cắn xé lẫn nhau với Trương Dã.
Lục Miên run rẩy lùi về phía sau mấy bước, suýt nữa vấp ngã vì vướng phải một cái rễ cây, cô xoay người, loạng choạng chạy ra khỏi khu vườn hoa, khi cô chạy ra đường lớn, một chiếc xe ô tô màu đen chạy ngang qua, suýt chút nữa đâm vào người cô, người trong xe thò đầu ra mắng một tiếng, Lục Miên mắt điếc tai ngơ, chạy một lèo đến trạm xe bus, lúc này mới há miệng thở dốc….
Mặt cô vẫn còn đỏ ửng, bị cảnh tượng vừa rồi dọa sợ.
Mãi khi lên xe, cảm giác đau đớn bủa vây thấu tận tim mới dần dần ập vào trong lòng cô.
Lục Miên nhìn những tòa nhà cao tầng lướt qua bên ngoài cửa sổ, đè nén sự chua xót trong ánh mắt, thầm tự nhủ với chính mình, mọi thứ vừa rồi chỉ là ảo giác, lúc đó đầu óc cô chưa tỉnh táo nên mới sinh ra ảo giác mà thôi.
Nhưng ánh mắt Từ Trầm quay sang nhìn cô, như trực tiếp nhìn thẳng vào trái tim cô, cho dù cả thế giới này đều là giả, thì anh cũng vẫn là thật….. (Đau lòng quá, thương bé Miên huhu)
–
Về đến nhà, Lục Miên bất ngờ phát hiện Lục Thời Huân đã về rồi.
“Bố!” Lục Miên nhìn thấy vali ở cửa, vội vàng thay giày lao vào nhà, Lục Thời Huân từ tầng 2 đi xuống, trên mặt nở nụ cười hiền từ: “Miên Miên về rồi à.”
Lục Miên dù nhớ Lục Thời Huân như thế nào nhưng cô cũng không xúc động lao lên ôm lấy ông, lớn đến tuổi này rồi, cô gái nhỏ vẫn có chút xấu hổ ngượng ngùng nha.
“Gần đây tình hình học tập của con thế nào rồi?” Lục Thời Huân cầm lấy cặp sách của Lục Miên, kéo cô xuống ngồi trên ghế sofa.
“Vẫn ổn ạ, kỳ thi tháng này, con thi được top 1 của lớp và top 2 của khối.” La Mạn Thanh trước nay chưa bao giờ quan tâm đến việc học tập của cô, nhưng cô vẫn hy vọng bố mẹ có thể công nhận sự nỗ lực của cô.
“Haha, không hổ là con gái của Lục Thời Huân bố, con xuất sắc như vậy, bố tự hào về con.” Lục Thời Huân không giấu được nụ cười trong ánh mắt.
“Nhưng môn Toán do bất cẩn nên con đã chọn sai một câu.”
“Không sao, bây giờ con vẫn còn nhỏ, là độ tuổi vẫn được phép mắc sai lầm, nhưng mỗi lần mắc lỗi đều phải rút ra bài học, nếu lặp đi lặp lại cùng một lỗi sai, thì chính là không thông minh rồi.” Lục Thời Huân dạy bảo, Lục Miên chăm chú lắng nghe, dù cô không biết ông đang nói về đề Toán hay là đang nói về cái gì, nhưng nghe rất có lý nên Lục Miên ghi tạc trong lòng.